“Hai người không sao chứ?” Đại Vi sợ hết hồn, sau khi tỉnh táo lại thì vội chạy tới hỏi thăm.
Phần mặt của người phục vụ đã bị bỏng tới mức đỏ bừng, tuy thế nhưng người nọ vẫn cố nén đau khoát tay với bọn họ: “Tôi không sao.”
Ấy thế mà kẻ đâm trúng người ta lại còn giở thói vừa ăn cắp lại vừa la làng.
“Tụi bây mù à?!”
Đại Vi vừa mới tới cửa, nghe thấy giọng nói này thì sửng sốt không thôi, cô ấy vội vàng nhìn theo hướng mà giọng nói truyền tới.
Chờ thấy rõ người nọ là ai xong, cô ấy lập tức giận sôi máu: "Đại Khôn Hào! Là cậu hả! Cậu đụng vào người ta mà còn dám mở miệng mắng chửi à?!”
Chàng trai tên Đại Khôn Hào bị nhắc tới có tuổi xêm xêm với Đại Vi, mặt cậu ta đỏ bừng vì say rượu, vừa thấy đã biết là uống quá chén rồi.
Cậu ta đang ôm một cô gái, nghe thấy giọng của Đại Vi thì quay qua nhìn cô ấy một cái, sau đó lại thờ ơ dời mắt đi, hoàn toàn không buồn mở miệng.
“Tôi còn tưởng là ai chứ, thì ra là bà chị họ sinh viên đại học Đế Đô của tôi. Sao nào?
Mắng thằng em họ của chị là đồ vô dụng trước mặt nhiều người như vậy, sướng lắm đúng không?”
Đại Khôn Hào say xỉn cười cợt nói lớn tiếng với Đại Vi, cậu ta nói xong còn phẩy tay một cái: “Chị mắng chửi xong rồi thì tôi đi đây, tôi còn phải tới quán khác chơi tiếp.”
Đại Khôn Hào nói xong rồi ôm cô gái ở bên cạnh mình, chuẩn bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-kim-that-xuong-nui-roi/2789070/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.