🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tất cả mọi người rất vui vẻ.

Tô Tái Tái vừa rời đi, sư mẫu Nghiêm nghĩ ngay tới dưa hấu mà nãy Chu Phổ bảo Thẩm An dẫn bà ấy ra ngoài, chọn lấy hai trái dưa ở trong vườn của ông ấy.

Cho nên giờ mới hỏi như thế.

Cơ mà vừa mới dứt lời thì thấy vẻ mặt Thẩm An có hơi lạ, thế là bà ấy hỏi lại: “Sao thế? Tiểu Tái không thích dưa hấu hả?”

Thế là cả Chu Phổ lẫn Nghiêm Thanh đều quay qua nhìn anh ấy.

“Dạ, không phải.” Thẩm An nhận lấy quả dưa hấu sư mẫu Nghiêm đưa cho mình, nghĩ một chút rồi mới nói: “... Tiểu Tái không ăn hết hai quả đâu ạ.”

“Ồ.” Sư mẫu Nghiêm hiểu ra, gật đầu nói: “Con gái con đứa không ăn hết hai trái cũng bình thường thôi.”

Dừng lại một chút rồi bà ấy mới tỏ vẻ hờn dỗi nhìn Thẩm An: “Cái thằng bé này cũng thật là, thế mà lại không biết cầm về trường cho con bé hả.”

Bà ấy vừa dứt lời thì Nghiêm Thanh cùng với Chu Phổ quay qua nhìn Thẩm An, lắc đầu như đang phụ họa theo lời của sư mẫu Nghiêm.

… Bảo sao cậu vẫn còn độc thân.

Thẩm An nhìn biểu cảm của ba vị trưởng bối thì dở khóc dở cười nói: “Này đâu có nói thế được đâu sư mẫu.”

“Cái thằng nhóc này đừng có tin thế chứ.” Sư mẫu Nghiêm nghiêm túc nói với Thẩm An: “Con gái ai cũng thích người đàn ông dịu dàng săn sóc.”

“Đúng thế.” Chu Phổ chờ sư mẫu Nghiêm vừa mới dứt lời thì gật đầu bổ sung ngay: “Tiểu An này, cái này em nên nghe theo sư mẫu Nghiêm đi. Không thì em nghĩ tại sao sư huynh của thầy lại có thể cưới được hoa khôi của Cổ Võ Viện cơ chứ?”

Năm đó, một mình sư mẫu Nghiêm dùng song kiếm, vừa xuất hiện đã khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên. Bà ấy có hằng hà sa số người theo đuổi. Nếu xếp lại thành hàng thì có thể xếp hành hai vòng Huyền Học Viện.

Vừa là hoa khôi của Cổ Võ Viện, lại còn là một trong ít người dùng được song kiếm, có thể nói Cổ Võ Viện đã sử dụng chiến lực mạnh nhất để bảo vệ bà ấy.

Kết quả thì sao?

Người ta còn chưa tốt nghiệp đã chạy trốn với tên nhóc thối bên Luyện Đan Viện rồi!

Ông ấy vẫn còn nhớ rõ năm đó, sư huynh nhà ông ấy ngày nào cũng bị người trong Huyền Học Viện đánh như cái bao tải.

Nếu ngày đó, sư huynh của ông ấy xuất hiện trước mặt người khác mà không thấy bị bầm chỗ này tím chỗ kia thì quả thực là không được bình thường chút nào hết!

Chu Phổ nghĩ thế xong cũng không nhịn được mà cảm khái: “Ôi tuổi trẻ!”

Cơ mà ông ấy còn chưa cảm thán xong thì Nghiêm Thanh ở bên kia lạnh lùng cầm dao chặt cái bụp: “Trước khi nói với học sinh của mình thì tự nhìn lại bản thân trước đi.”

Ơ này…

Chu Phổ ngẩn ngơ, chột dạ trong chốc lát rồi lại ưỡn ngực ra vẻ hợp tình hợp lý lắm: “Chỉ là tôi say mê học thuật thôi mà.”

“...” Tôi lại đánh cho em một trận mất luôn học vấn lẫn nghề nghiệp bây giờ. Nghiêm Thanh lặng im liếc mắt nhìn Chu Phổ.

Sư mẫu Nghiêm ở bên cạnh che miệng cười. Vòng tay bằng ngọc đeo ở cổ tay hơi trượt xuống để lộ vết sẹo đã có từ lâu.

Tuy đã lâu rất lâu rồi nhưng nhìn vẻ xấu xí của vết sẹo kia thì có thể thấy năm đó hung hiểm tới mức nào.

“Tiểu An đừng có nghe bọn họ nói linh tinh.” Sư mẫu Nghiêm quay đầu nhìn Thẩm An, một lần nữa chuyển về chủ đề cũ: “Em còn chưa nói xong lời đang nói dở đâu đó.”

“À dạ.” Thẩm An nghe xong thì đợi ba người nói xong mới mở miệng: “Đàn em Tô không lấy hai quả đâu ạ, em ấy… lấy bốn quả cơ.”

“?” Nghiêm Thanh, Chu Phổ.

“Hơn nữa.” Thẩm An cười khổ nói: “Hơn nữa em ấy cũng không cần em giúp… em ấy còn đi nhanh hơn em nữa.”

Chuyện bất ngờ tới mức làm cho anh ấy sinh ra cảm giác “Trời ơi mình vô dụng ghê ấy”.

Sư mẫu Nghiêm nghe thấy thế thì chớp mắt, không khỏi cảm khái: “Tốt thật nha…”

Giọng như đang nhớ lại, tay không tự chủ được mà mân mê, không biết đang nghĩ tới cái gì.

Nhìn bà ấy thế này làm cho Nghiêm Thanh đang đứng bên kia với Chu Phổ muốn trêu chọc. Nghiêm Thanh quay đầu nhìn về phía vợ mình, hơi nhấp môi cầm lấy tay bà ấy.

Sư mẫu Nghiêm hoàn hồn, nhìn thấy chồng mình như thế thì lại nở nụ cười trấn an. Bà ấy vỗ nhẹ lên mu bàn tay ông ấy, nhẹ giọng nói: “Tôi không sao. Chẳng qua nghĩ tới chút chuyện cũ ngày xưa mà thôi.”

“Ừm.” Nghiêm Thanh ậm ừ đáp lại chứ không nói gì nhiều nữa mà chỉ nắm tay bà ấy như cũ.

Chu Phổ thấy thế, vội nháy mắt ra hiệu với Thẩm An, cười ha hả nói phải về đếm lại xem còn nhiều dưa hấu hay không rồi nhanh chân kéo học sinh của mình rời đi, để lại không gian riêng cho vợ chồng bọn họ.

Cho tới khi đi cách nhà họ Nghiêm một khoảng thì Thẩm An mới tò mò mở miệng: “Thầy ơi, sư bá mẫu… trước kia có chuyện gì hay sao ạ?”

Chu Phổ nghe thấy thế thì chỉ khẽ thở dài: “Sư bá mẫu của em năm đó mới tốt nghiệp Huyền Học Viện, đã là phó đội trưởng của đội hai Lục Bộ.”

Ông ấy mới nói tới đây Thẩm An đã rất ngạc nhiên: “Vừa mới tốt nghiệp ấy ạ?”

Thế thì chứng tỏ sư bá mẫu cũng có bản lĩnh lắm đó!

“Đúng thế.” Chu Phổ cười khổ nói: “Cũng không biết là do ông trời đố kỵ anh tài hay do vận khí của sư bá mẫu em không tốt. Lần *****ên nhận nhiệm vụ lại gặp phải ác quỷ vô cùng khó giải quyết. Đội của bọn họ tử thương hơn nửa. Kinh mạch hai tay của bà ấy… cũng bị ác quỷ cắn nuốt.”

“Cái này…” Thẩm An hít hơi khí lạnh. Không còn kinh mạch, thì khác gì phế nhân đâu?

“Nhờ sư huynh ra sức chữa trị không bỏ cuộc, cộng thêm điều dưỡng suốt nhiều năm trời thì chị ấy mới có thể khôi phục về như người bình thường. Có điều… không xách được vật nặng, càng không thể đụng tới kiếm.”

Nói đến đây, Chu Phổ tạm dừng vài giây, hướng mắt ra xa, cảm thán: “Chắc em không biết năm ấy, song kiếm của sư bá mẫu của em thanh thoát, mỹ miều đến cỡ nào.”

Có điều… sau này sẽ không còn được nhìn thấy nữa…

Chu Phổ thở dài, sau đó tiếp tục dẫn học trò trở về.

Phía bên kia, trước ánh mắt khiếp sợ của tài xế taxi, Tô Tái Tái thoải mái xách một hơi bốn trái dưa hấu lên, mãi đến khi thấy cô cất bước nhẹ nhàng tiến vào đại học Đế Đô, không hề có chút dấu hiệu mệt mỏi hay quá sức nào, tài xế mới vội vàng cầm bộ đàm lên chia sẻ với đồng nghiệp.

“Chao ôi, các bạn ơi, hôm nay tôi gặp được chuyện lạ lắm đó!”

… Chẳng biết lúc họ phát hiện hai vụ việc kỳ lạ này đều do cùng một kỳ nhân gây ra thì sẽ để lộ biểu cảm gì nữa.

╮(╯▽╰)╭

***

Mặt khác, sau khi Tô Tái Tái về đến ký túc xá, cô để lại cho Khúc Nhiên và Đại Vi một quả dưa hấu, ba quả còn lại thì giao hết cho người giấy nhỏ, để nó phụ trách chia cho đám lệ quỷ.

Sau đó cô cầm di động lên, gọi điện cho Tô Hồng Bảo.

Chưa đến một giây thì đầu bên kia đã bắt máy, lúc nghe thấy ba chữ “Tiểu sư thúc!” Rõ là phấn khích nhưng vẫn cố ra vẻ điềm tĩnh của người kia, Tô Tái Tái không kiềm được mà bật cười.

Cô “ừm” một tiếng, hỏi xem cậu và sư tôn sống thế nào, sau một hồi hàn huyên việc nhà thì mới nhắc tới mục đích của cuộc gọi này: “Ngỗng con à, trong nhà còn hạt giống của cỏ bờm ngựa không? Nếu còn thì con đưa một chút cho Tiền Tam, nhờ ông ấy gửi lên cho sư thúc nhé.”

“Dạ còn, giờ con đi lấy ngay cho sư thúc đây.” Tô Hồng Bảo lên tiếng trả lời, tạm dừng vài giây lại nói: “Có điều chắc lần này con sẽ tự lên thành phố gửi cho sư thúc, chứ hiện tại Tiền Tam không có ở đây.”

“Ồ…” Khó trách dạo này không thấy ông ấy tới quấy rầy mình.

Tô Tái Tái ngạc nhiên nghĩ thầm, rồi gật đầu bảo: “Vậy con bớt chút thời gian tới đưa cho sư thúc ha?”

“Dạ.”

Hai người lại trò chuyện thêm dăm ba câu, đương lúc Tô Hồng Bảo muốn báo cho Tô Tái Tái thời điểm cậu ấy lên đưa đồ, điện thoại quả cam của cô bỗng rung lên.

Cô xoay người kiểm tra, hóa ra là bà nội Bạch gọi tới.

“Ngỗng con, có người gọi cho sư thúc, sư thúc cúp máy trước, khi nào rảnh sẽ gọi lại cho con.”

“À, dạ.” Tô Hồng Bảo nuốt câu nói còn chưa kịp thốt ra về, ngoan ngoãn gật đầu chờ Tô Tái Tái cúp máy, sau đó thẫn thờ nhìn điện thoại của mình một lúc, rồi khẽ nhún vai, xoay lưng đưa điện thoại trong tay cho một người giấy, còn mình thì gỡ kiếm đeo trên lưng ra, rút kiếm luyện tập tiếp.

… Bỏ đi, đợi khi nào lên tới thủ đô thì gọi báo tiểu sư thúc sau vậy.

Tô Hồng Bảo – người sắp đại diện trường cấp hai của mình tới thủ đô tham dự cuộc thi toán học, hờ hững nghĩ.

Mặt khác, sau khi Tô Tái Tái bắt máy, sang sảng gọi một tiếng: “Bà nội.”

“Cháu ngoan.” Bà nội Bạch cười tủm tỉm, nhìn Tô Tái Tái trên màn hình điện thoại, hiền từ hỏi: “Tiểu Tái à, mấy ngày nữa cháu có rảnh không? Bà nội tính đến thủ đô thăm cháu.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.