Cô ta dám đảm bảo rằng bà nội Bạch sẽ phải nhìn cô ta bằng cặp mắt khác xưa.
Dù sao thì... bây giờ cô ta đã vượt trội hơn hẳn con nhỏ Tô Tái Tái kia.
Trong khi Bạch Ngữ Dung đang đắm chìm trong suy nghĩ, Hứa Tần Nhã vừa cất lời: “Mẹ ơi, mẹ xem ai về rồi nè!”, vừa kéo cô ta đến nhà kính.
Bà ta mỉm cười nhìn bà nội Bạch đang đưa lưng về phía mình rồi nói: “Mẹ à! Mẹ mau nhìn này!”
Bà nội Bạch đang cắt tỉa chậu cây kiểng, nghe tiếng của Hứa Tần Nhã thì chậm rãi đặt kéo xuống, lau tay rồi mới quay đầu nhìn về hướng cửa.
Bạch Ngữ Dung lập tức nở một nụ cười thật tươi để thể hiện mặt tốt nhất của mình với bà ấy, sau đó cô ta ngọt ngào nói: “Bà nội ơi, cháu cố tình trở về để mừng sinh nhật của bà đấy ạ.”
“Ồ.” Bà nội Bạch nghe xong gật đầu, câu trả lời hờ hững ấy khiến Bạch Ngữ Dung thoáng sững sờ, nụ cười trên mặt của cô ta và Hứa Tần Nhã cũng dần trở nên cứng nhắc.
Bà nội Bạch dời tầm mắt đi chỗ khác, cầm kéo lên và tiếp tục công việc ban nãy, đồng thời dửng dưng trả lời: “Cháu vừa mới về, chắc cũng mệt rồi phải không? Đi nghỉ ngơi đi. Tần Nhã à, tối nay con bảo phòng bếp chuẩn bị thêm vài món nhé.”
Giọng điệu thản nhiên cứ như không thèm quan tâm.
Bạch Ngữ Dung có thể nhịn được còn Hứa Tần Nhã thì không.
“Mẹ à, Ngữ Dung... con bé cố tình xin nghỉ để trở về chúc mừng sinh nhật mẹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-kim-that-xuong-nui-roi/2789114/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.