“Đàn chị, hay là chị về ký túc xá với em nhé, em đưa cho chị luôn nhé.”
“Được rồi.” Mễ Nhã hơi do dự một chút rồi gật đầu, nhìn Bạch Ngữ Dung nói: “Vậy chị cảm ơn đàn em trước nhé.”
“Chị cứ gọi là em Ngữ Dung là được.” Bạch Ngữ Dung cười nói: “Sau này em còn muốn nhờ vả chị giúp đỡ nhiều hơn nữa kia.”
Mễ Nhã cười đắc ý, cô ta đương nhiên biết rõ sở dĩ Bạch Ngữ Dung như vậy là bởi vì cô ta là người nhà họ Mễ.
Thế nên Mễ Nhã ngẩng cao đầu lên, giọng nói có chút kiêu căng: “Được thôi.”
Bạch Ngữ Dung mím môi cười, sau đó hai người vừa nói vừa cười rời đi.
Nếu như người ngoài nhìn vào thì còn tưởng hai người này bạn thân nhiều năm rồi ấy chứ.
Mà ở thành phố C.
Lúc bà nội Bạch định quay về phòng thì bị Hứa Tần Nhã gọi lại, bà ấy dừng lại nhìn về phía bà ta.
“Cũng không có gì đâu ạ, con chỉ muốn nhắc là mẹ nhớ uống thuốc mà Ngữ Dung cho mẹ nhé.”
Hứa Tần Nhã còn chưa biết chuyện bà nội Bạch thay đổi di chúc, lại thấy thái độ của bà ấy lúc ăn cơm với Ngữ Dung vẫn còn rất tốt cho nên còn tưởng là do đồ mà con gái mình tặng rất hợp ý bà ấy.
Thầm nghĩ cuối cùng thì mẹ chồng mình cũng biết được rốt cuộc ai mới là đứa cháu gái tốt của mình rồi.
Bà nội Bạch nghe thế thì gật đầu nói: “Được, mẹ biết rồi.”
Thấy Hứa Tần Nhã không còn việc gì nữa thì bà nội Bạch mới xoay người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-kim-that-xuong-nui-roi/2789123/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.