Nhưng lần này Tống Khanh lại không phản ứng gì, chờ sau khi Tô Tái Tái nhận lấy, anh lập tức cụp mắt xoay người đi sang một bên.
Hể?
Phản ứng này…
Tô Tái Tái chớp chớp mắt mấy cái, nhìn bóng lưng Tống Khanh hai giây, sau đó lại quay đầu nhìn Đại Vi và Khúc Nhiên, mỉm cười nói: “Cảm ơn đàn chị đã đến thăm em, nhưng mà bây giờ em thấy hơi buồn ngủ...”
“Ồ. Vậy em mau nghỉ ngơi đi, bọn chị về trước nhé.” Đại Vi lập tức cười hì hì đứng dậy, thuận tay kéo cả Khúc Nhiên đi theo.
Khúc Nhiên thuận thế đứng dậy, gật đầu một cái rồi nói: “Vậy em nghỉ ngơi cho khỏe đi nhé”, sau đó xoay người đi ra ngoài với Đại Vi.
Lúc đi ngang qua Tống Khanh đang ngồi cụp mắt lật xem sách ở bên cạnh, trên mặt Khúc Nhiên chợt lộ ra chút nghi ngờ.
Ngay khi cô ấy định nói gì đó với Tống Khanh, Đại Vi đã nhanh chóng phát hiện, không để cho cô ấy kịp mở miệng thì đã kéo người ra khỏi phòng bệnh, đồng thời còn vui vẻ đóng kín cửa lại, sau đó thân mật kéo cánh tay Khúc Nhiên đi về phía thang máy.
“Đi thôi đi thôi, chúng ta đi mua sắm đi!”
Một ngày đẹp trời như vậy, tất nhiên là phải mua, mua, mua rồi!
Khúc Nhiên mặc cho Đại Vi kéo mình, nhưng khi đuổi theo bước chân của Đại, Khúc Nhiên không khỏi nghiêng đầu nhìn cô ấy, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Đàn em muốn nghỉ ngơi mà cái anh Tống kia vẫn còn ở bên trong có phải là không được hay cho lắm không?”
Đại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-kim-that-xuong-nui-roi/2795242/chuong-598.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.