Sau khi suy nghĩ một cách nghiêm túc, anh lại trả lời: “Đừng lo, tôi sẽ không làm trò mèo giống như chị đâu.”
Tô Tái Tái thở hắt: “Vậy thì tôi yên tâm rồi he he.”
Nói xong, cô quay đầu nhìn người giấy nhỏ, dở khóc dở cười nói: “Sau khi quay về chúng ta phải bế quan rồi.”
Sau đấy cô lại bổ sung thêm: “Sau này, việc sạc điện thoại chỉ có thể giao cho em làm rồi.”
Cố lên người giấy nhỏ!
Người giấy nhỏ?
Người giấy nhỏ nghe xong thì mắt không cảm xúc nhìn Tô Tái Tái, đồng thời giơ ngón tay cái lên với cô.
... Đỉnh vờ lờ.
Bế quan là chuyện hệ trọng như vậy mà vẫn không quên chuyện phải sạc điện thoại!
Không hổ là chị luôn đấy, Tái Tái!
*****
Tô Tái Tái gặp phùng cửu phải quay về trên núi bế quan.
Nhưng ngay cả Tô Tái Tái, ông cụ Tô và Tống Khanh đều không ngờ kiếp nạn khi cô gặp phùng cửu lại là đau răng.
“Sao lại đau răng cơ chứ?” Tô Hồng Bảo ngơ ngác, hai tay đưa lên ôm má, bày ra vẻ mặt nghĩ mãi mà vẫn không ra.
Phụng Cảnh ở bên cạnh thấy vậy cũng bắt chước theo.
Hai cậu bé một lớn một nhỏ ngồi xổm ở đấy, trông cực kỳ dễ thương.
Mặc dù hiện tại Phụng Cảnh vẫn chưa mở miệng nói chuyện được nhưng giờ đã trông khác hoàn toàn với bộ dạng thằng giặc con lúc trước.
Ngơ ngơ đến mức siêu đáng yêu.
Bây giờ Phụng Cảnh giống y như một cái đuôi nhỏ, anh trai làm gì thì cậu bé sẽ sao chép lại y hệt.
Tô Tái Tái che cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-kim-that-xuong-nui-roi/2795243/chuong-599.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.