Rạng sáng ngày thứ mười, khi trời còn mờ tối, hai bóng người một trước một sau chạy nhanh về phía bờ biển.
Trên mặt biển, hơi nước hòa quyện với sương sớm, mờ ảo như một tấm voan trắng. Nhìn ra xa, chỉ thấy sóng nước dập dềnh, xa hơn nữa là một vùng mênh mông.
Dung Khi nheo mắt, cẩn thận quan sát trong ánh sáng mờ nhạt: "Chính là chỗ này."
Tuy không nhìn thấy đảo, nhưng Cố Vân Hành không hề nghi ngờ Dung Khi, ánh mắt hắn dừng lại trên vai đối phương: "Trên biển không giống như dòng sông ngầm, ngươi bị thương, e là sẽ hơi khó khăn."
Dung Khi lạnh lùng nói: "Ta sẽ theo kịp ngươi." Nói xong, y bước xuống nước, rồi lại do dự.
Mùi tanh mặn đặc trưng của nước biển theo gió bay vào mũi, khiến y không khỏi nhíu mày.
Xuống biển lúc này, đối với y mà nói tuyệt đối không phải là thời điểm tốt. Thứ nhất, y chỉ mới học bơi được một nửa, thứ hai, y đang bị thương, nhưng so với việc bị tên quái nhân kia truy đuổi ngày đêm, y thà đánh cược một phen.
Hít sâu một hơi, Dung Khi vừa định nhảy xuống nước, thì bất ngờ bị ai đó kéo lại.
Y nghi hoặc quay đầu lại, dùng ánh mắt hỏi Cố Vân Hành.
"Vết thương hở ngâm nước mặn, Dung hữu sứ đúng là không sợ đau." Cố Vân Hành kéo y lại gần, "Chỉ mới học quạt tay, còn chưa biết đạp chân, đã muốn bơi ra biển rồi sao?"
Dung Khi không ngờ Cố Vân Hành lại nói thẳng như vậy, cứ như y là một kẻ nhát gan vô dụng. Y bực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-nguyen-sach-thuong-linh/2874475/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.