Tin tức Xích Hoàng Quân chiếm được Tự Sơn thành rất nhanh truyền về Kinh Kỳ. Ngay trong ngày ấy, tấu chương xin điều binh trợ chiến do Sở Vương dâng lên cũng tới tay.
Thôi Lẫm cầm hai bản tấu, một trái một phải, lặng im suy ngẫm, không rõ đang toan tính điều gì.
Lý Vũ mang trà nóng đến, nhẹ nhàng đặt vào tay Thôi Lẫm, miệng mỉm cười hỏi: "Sơ chiến đại thắng, chẳng phải là chuyện đáng mừng sao?" "Có những việc một khi mở lối, giống như lũ tràn đê, đã khởi đầu rồi thì chẳng thể nào ngăn lại được." Thôi Lẫm buông hai bản tấu xuống, đón lấy chén trà, lòng bàn tay nhờ hơi nóng mà ấm dần, gương mặt cũng dần lộ chút nhu hòa, "A Vũ, nếu Xích Hoàng Quân một khi danh vang thiên hạ, về sau muốn thu lại, chỉ e khó càng thêm khó." Lý Vũ hiểu ý. Chính vì thắng lợi lần đầu quá mỹ mãn, nên Thôi Lẫm bắt đầu sinh lòng kiêng dè với Xích Hoàng Quân. Nàng thầm mỉa mai trong lòng, thiên hạ còn chưa định mà lòng đế vương đã nghĩ đến tương lai tàn sát. Nếu để tin này lan ra, không biết sẽ khiến bao nhiêu tướng sĩ nơi tiền tuyến lạnh lòng. "Thiếp không hiểu những chuyện đại cục ấy," Lý Vũ dịu giọng, dâng thêm khay trà bánh, "Chỉ mong bệ hạ quyết đoán cho phải lẽ." Thôi Lẫm khẽ nhíu mày, nếu A Vũ thật sự hiểu chuyện thiên hạ, thì đã chẳng phải là A Vũ mà hắn thích. Hắn khẽ thở dài, nhấc bút son, phê chuẩn bản tấu chương xin điều binh của Sở Vương.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-thu-mong-luu-dien-truong-ngung/2855314/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.