Năm Hi Bình thứ tư, mồng ba tháng Hai, tuyết lớn vừa mới ngừng rơi. Sở Vương đem hai vạn binh mã, đóng tại Tự Sơn thành nghênh chiến Hàn quân tấn công dữ dội. Chiến hạm và hỏa pháo nổ vang bốn phía. Xích Hoàng Quân như biến mất nơi chân trời, không để lại dấu tích. Hàn quân thất thế, hai doanh hợp lại, đóng giữ cách Tự Sơn thành ba mươi dặm để ngăn Sở quân tiến sâu vào địa phận Hàn. Cùng lúc, Hạ quân tập kích hải vực phương Bắc. Trên biển, vương kỳ Sở Vương tung bay dày đặc, Sở quân phản công quyết liệt, buộc Hạ quân phải rút lui thêm ba mươi dặm nữa. Vương kỳ Sở Vương tung hoành hai nơi, thế nhưng bản thân Sở Vương vẫn chưa từng hiện thân nơi chiến địa. Quân địch lấy làm nghi hoặc, không dám khinh suất động binh lần nữa.
Trích 《 Đại Ung ký sử - Liệt Tổ truyện 》 Nhát đao ấy đâm thẳng vào tim. Nếu không có Khúc Hồng kịp thời cứu giúp, e rằng Tạ Ninh sớm đã về nơi suối vàng. Giờ phút này nàng nằm trên giường trong một quán trọ dã ngoại, nghĩ mãi không thông, rốt cuộc là ai đã ra tay? Khúc Hồng, tuy là đệ tử du y, lại y thuật cao minh, nhưng vì thân thế đơn bạc, lại là nữ tử độc hành, nên vẫn sống trong gian khổ. Với Tạ Ninh, Khúc Hồng không chỉ là ân nhân cứu mạng, còn là một vị tri kỷ trong y đạo, là quý nhân nàng vô cùng xem trọng. Một người như vậy, Khúc Hồng tuyệt không thể để nàng có mệnh hệ gì. Khúc Hồng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-thu-mong-luu-dien-truong-ngung/2855315/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.