Hôm sau.
Sau khi tuần tra khắp thành Túc Phương như thường lệ, Tô nương quay trở về nơi công chúa ở, cúi đầu bẩm báo: "Công chúa, hôm nay trong thành Túc Phương mọi sự vẫn yên ổn như thường." "Truyền lệnh của ta, cho phép người của Thương hội Tứ Phương được rời khỏi thành." "Vâng." Tô nương vừa định quay người rời đi, lại nghe công chúa dặn thêm: "Gửi lời đến người dẫn đầu A Thành, nói rằng Cửu cô nương còn có việc quan trọng, không thể đi cùng bọn họ được." "Cửu cô nương nào ạ?" Tô nương thoáng ngạc nhiên, có phần không quen với cách xưng hô này. Thôi Chiêu Chiêu chậm rãi nói tiếp: "Cứ nói như thế, hắn tự hiểu." "Vâng." Tô nương không dám hỏi thêm, đành lui ra. Trong phòng, Thôi Chiêu Chiêu đang ngồi cạnh Kim Doanh Doanh. Trên người nàng chỉ khoác một lớp áo mỏng, tóc xõa lòa xòa, nhưng sắc mặt đã hồng hào hơn đêm qua nhiều. Nàng chấm mực, rồi đưa bút sang cho Kim Doanh Doanh: "Viết đi." Kim Doanh Doanh cũng chẳng khá hơn là bao. Lớp áo mỏng nàng mặc, dây thắt lưng buộc vội, tựa như chỉ cần nghiêng người một cái là sẽ bung ra. Không phải nàng không hiểu quy củ, mà là đến mức có thể buộc được thế này đã là khó nhọc lắm rồi. Đêm qua, Thôi Chiêu Chiêu tuyệt không nương tay. Dù Kim Doanh Doanh có vết thương trên người, vẫn bị nàng dạy dỗ cả đêm. Khi trời còn chưa sáng, Kim Doanh Doanh muốn mặc quần áo rời giường, nhưng Chiêu Chiêu đã dùng dây buộc tóc trói chặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-thu-mong-luu-dien-truong-ngung/2855317/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.