Lưu Vân biết rõ Triệu Tử Tận tuyệt đối sẽ không tha cho mình nên từ sớm đã chuẩn bị tinh thần chờ chết.
Chẳng qua, không thể đến Hạ quốc tảo mộ Bích Nhu trước khi chết, dâng cho nàng những món ăn ngon nhất chính là nỗi ăn năng lớn nhất đời hắn! Hắn đầy kỳ vọng nhìn Mộ Dung Ca, “Sau khi Lưu Vân chết đi, thỉnh Mộ Dung Trắc Phi đem thi thể của Lưu Vân hỏa táng, đem tro cốt của bản tướng phục táng bên cạnh mộ phần của Bích Nhu.”
Sắc mặt Mộ Dung Ca đầy thâm trầm nhìn Lưu Vân, đã sớm biết tâm chân tình của hắn, một lòng chung tình với Bích Nhu, đến bây giờ cũng chưa từng cưới vợ, trong phủ càng không có một bóng dáng cơ thiếp thị tẩm. “Lưu Vân, tin ta, ngươi sẽ không sao.”
Lưu Vân hơi sửng sốt, nhìn theo ánh mắt kiên định của Mộ Dung Ca, nhất thời có loại trực giác, chỉ cần nàng nói được thì tuyệt đối sẽ làm được!
“Lưu Vân, ngươi phải sống, đây cũng là lời hứa của ta với Bích Nhu năm đó, cũng là ý nguyện của hoàng thượng trước lúc lâm chung. Hơn nữa, ta cần ngươi giúp ta.” Mộ Dung Ca nhẹ nhếch khóe môi, nhẹ giọng nói. Tuy cứu hắn sẽ vướng phải một số vấn đề, nhưng nàng có tám phần chắc chắn.
Nghe vậy, trong một khoảng thời gian ngắn Lưu Vân không nói được lời nào, lệ tròng trành khóe mắt. Nam nhi hoàng thổ phủ hoàng kim, nhưng giờ khắc này điều duy nhất hắn có thể làm chính là quỳ ngay xuống đất, chân thành nhìn Mộ Dung Ca, "Tạ Mộ Dung Trắc phi."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thiep-khuynh-thanh/108391/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.