Bạc Lan Huyền cảm thấy toàn thân mình như bị thiêu đốt bởi dòng pheromone đang cuộn trào, ánh mắt lộ rõ vẻ thèm khát, hắn hỏi: "Làm... làm thế nào?"
Giang Vụ Oanh vẫn chưa nhận ra sự khác biệt trong cách hiểu của hắn về chữ "làm", cậu thẳng thắn giải thích: "Chỉ cần điều chỉnh vị trí một chút, nếu không sẽ thấy khó chịu."
Khi cậu nói, nốt ruồi son nhỏ nơi đuôi mắt càng trở nên rực rỡ hơn dưới ánh đèn ấm áp trong phòng, khiến Bạc Lan Huyền không thể rời mắt, thân thể bất giác cúi xuống càng thấp hơn.
Giang Vụ Oanh bị ánh mắt nóng rực của hắn nhìn chằm chằm, không khỏi lúng túng nói: "Anh... anh có thể ra ngoài một lát không?"
Bạc Lan Huyền làm sao có thể nhúc nhích được, hắn chỉ cố gắng nhượng bộ tối đa: "Ta nhắm mắt, được không bé cưng?"
Dù có được hay không cũng không còn lựa chọn nào khác, Giang Vụ Oanh đành phải nói: "Vậy... vậy anh phải nhắm thật chặt vào đấy."
"Ừm." Bạc Lan Huyền nhắm mắt rất dứt khoát.
Giang Vụ Oanh lúc này mới đưa tay xuống xử lý cái đuôi nhỏ không nghe lời của mình, hơi thở yếu ớt như bị ai đó thổi rối tung, theo sự điều chỉnh mà lúc nhẹ lúc nặng.
Âm thanh cũng vì thế mà lúc cao lúc thấp, làm người ta không chịu nổi.
Bạc Lan Huyền ở ngay gần đó cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi.
Như thể đã trải qua hàng triệu năm, hắn mới nghe thấy bé thỏ con dùng giọng mũi nghẹn ngào nói: "...Xong rồi."
Bạc Lan Huyền đột nhiên nói: "Ta muốn hôn em."
Giang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-gia-gia-la-tho-o-om-yeu-van-nguoi-me/2721034/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.