Ở một góc nhỏ không mấy nổi bật của tiệm bánh ngọt.
Giang Vụ Oanh đã tháo khẩu trang và găng tay, hai tay nhẹ nhàng nâng cây kem vị dâu, chậm rãi nhấp từng ngụm nhỏ.
Bạc Lan Huyền biết cậu rất thích ăn đồ ngọt, nhưng lúc này rõ ràng cậu không tập trung, chỉ là có điều muốn nói mà thôi.
"Bạc tổng..."
Bạc Lan Huyền vừa nghe thấy cách xưng hô này liền cảm thấy tim mình thắt lại, ngay sau đó, hắn nghe thấy giọng nói mềm mại quen thuộc của Giang Vụ Oanh vang lên: "Với mối quan hệ giữa tôi và Bạc nhị thiếu, chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách, hay là..."
Alpha đột nhiên tiến sát lại gần, khiến Giang Vụ Oanh buộc phải đổi nửa câu sau thành: "...Anh, anh làm gì vậy?"
Đầu ngón tay Bạc Lan Huyền chạm vào khóe môi cậu, lau đi vết kem dính trên đó, rồi thấp giọng nói: "Nếu em còn nói những lời muốn bỏ rơi ta, thì ta sẽ hôn em ngay tại đây."
"Đừng nói phong tục ở đây cởi mở hơn, cho dù ở Đại Lương, em và Bạc Lan Tức thành thân rồi, chẳng phải ta vẫn sẽ cướp em về sao?... Cho dù em chưa ly hôn! Nếu ta không cướp, làm sao đến lượt ta!"
Đôi mắt Giang Vụ Oanh đột ngột mở to, hai gò má trắng nõn ửng hồng lên thấy rõ, ấp úng nói: "Anh tránh xa ra một chút đi."
Bạc Lan Huyền ngược lại càng dán sát lại hơn, ánh mắt dừng trên đôi môi mỏng mềm mại màu đỏ của cậu.
Đôi tai của bé thỏ nhỏ khẽ run rẩy, vội vàng nhấn mạnh: "...Thật sự không được đâu."
Con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-gia-gia-la-tho-o-om-yeu-van-nguoi-me/2721035/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.