Về phần thuốc an thần... Kiếp trước, hai người chung chăn gối, Giang Vụ Oanh cũng thích dùng hương an thần, nhưng thứ này có mùi hơi gắt, Bạc Lan Huyền lo rằng sẽ làm tổn thương phổi của Giang Vụ Oanh nên giảm hơn nửa liều lượng.
Nhưng sau khi giảm liều, Giang Vụ Oanh lại ngủ không ngon giấc, giấc ngủ nông lại dễ gặp bóng đè.
Bạc Lan Huyền lo lắng đến nỗi vừa nghiên cứu các bài thuốc dưỡng sinh, vừa thay lõi gối bằng vỏ kiều mạch, mất hơn một năm trời mới giúp Giang Vụ Oanh khá hơn một chút.
Bác sĩ Lý thấy hắn không nói gì, liền có chút không hài lòng nhíu mày nói: "Sự quan tâm của người nhà rất quan trọng, anh chưa từng để ý đến điều này sao?"
Bạc Lan Huyền không giải thích, chỉ nói: "Là lỗi của tôi, tôi đã không chăm sóc tốt cho em ấy, sau này nhất định sẽ chú ý hơn."
**
Việc kiểm tra sức khỏe phải để bụng đói, hôm đó không làm được. Hai người trở về biệt thự, Bạc Lan Huyền rửa tay xong đi ra, thì thấy Giang Vụ Oanh đang ngồi trước gương, tháo dải ruy băng màu hồng trên tóc.
Tóc cậu vừa dài vừa mềm mại, như thác nước đổ dài xuống tận eo.
Bạc Lan Huyền vốn quen với việc chải tóc cho cậu, trước đây còn búi tóc cho cậu, giờ chỉ cần buộc và quấn bằng ruy băng thì lại càng đơn giản hơn.
"Sao lại tháo ra rồi? Em thấy không đẹp sao?"
"Không phải," Giang Vụ Oanh từ phòng nghỉ đi ra vẫn luôn thất thần, nghe vậy một lúc lâu mới lắc đầu, ngập ngừng nói, "...Tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-gia-gia-la-tho-o-om-yeu-van-nguoi-me/2721036/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.