Bạc Lan Huyền chợt nhận ra người vốn đang ngoan ngoãn nằm trong lòng mình đã không thấy đâu, ga giường bên cạnh lạnh ngắt, rõ ràng là đã rời đi từ lâu.
Hắn gần như loạng choạng ngã xuống giường, mất hết lý trí, bước chân dồn dập phát ra tiếng "thình thịch" trên cầu thang.
Loan Ngọc Khôn đã bị Bạc Lan Huyền điều trở về Bạc công quán, cho nên bây giờ ngay cả hỏi một câu về tung tích của Giang Vụ Oanh cũng không thể... thậm chí có khi còn chẳng biết liệu Giang Vụ Oanh có thật sự tồn tại hay không.
Hắn lật tung cả biệt thự từ trong ra ngoài, hoàn toàn quên mất chỉ cần gọi một cuộc điện thoại cho Giang Vụ Oanh là có thể biết rõ sự thật.
Đáy mắt hắn ngày càng nhiều tơ máu, dây thần kinh trong đầu căng như sợi dây đàn, chỉ cần một cái kéo nhẹ cũng có thể đứt đoạn hoàn toàn.
Đúng lúc hắn xông ra sân thì lại thấy Giang Vụ Oanh đang thong thả lái chiếc xe điện nhỏ từ từ đi vào.
Giang Vụ Oanh vừa mới dừng xe, mũ bảo hiểm còn chưa kịp tháo xuống, đã bị Alpha lao tới như gió lốc ôm chặt vào lòng.
Omega ngơ ngác chưa kịp phản ứng, hai cánh tay như đồng đúc của Bạc Lan Huyền lại càng siết chặt hơn, cậu cố giãy giụa nhưng lại nghe thấy Alpha nhẫn nhịn hỏi: "...Đi đâu vậy?"
Giang Vụ Oanh ngoan ngoãn đáp: "Đi mua bánh kem nhỏ mà, quán này mỗi chiều đều phải xếp hàng giành mua, lại còn giới hạn số lượng nữa."
Bạc Lan Huyền hít sâu vài hơi, lại nghe Giang Vụ Oanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-gia-gia-la-tho-o-om-yeu-van-nguoi-me/2721042/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.