Nụ hôn đầu.
Mùi vị của nụ hôn đầu chua chua ngọt ngọt.
Dung Duyệt hôn Thẩm Miên đồng thời quỳ gối.
Lúc bị đứa nhỏ chạm môi, Thẩm Miên choàng mở mắt.
Lấy bầu trời đầy sao làm bối cảnh, mỹ nhân tuyệt sắc Dung Duyệt nhắm mắt, nét mặt say sưa, đắm chìm giữa ngàn sao.
Thẩm Miên cũng say.
Có đôi khi một ngày trôi qua rất nhanh, có đôi khi một giây trôi qua rất dài.
Từ lúc Dung Duyệt hôn anh đến khi buông ra kỳ thực rất ngắn nhưng trong đầu Thẩm Miên lại diễn giải ra vô số hình ảnh.
"Thi xong anh sẽ về Lung Thành phải không?" Dung Duyệt đột nhiên hỏi vấn đề này, ngón tay chạm lên khuôn mặt anh.
"Thi đậu đại học Lung Thành sau đó sẽ không về nữa sao?"
Thẩm Miên bị nụ hôn làm cho choáng váng, hoàn toàn không nghe thấy.
Dung Duyệt nhìn nét mặt của Thẩm Miên, tiến thêm một bước, ôm lấy đối phương, ở bên tai anh, hỏi: "Anh sẽ bỏ rơi em à?"
Nó cố ý gằn giọng, thanh âm trong trẻo của thiếu niên lập tức có mùi vị trầm thấp khiến người ta vừa nghe lập tức bị mê hoặc, tiến vào hắc ám.
Bỏ rơi, hai từ này quá mạo phạm, thậm chí nghiêm trọng đến mức Thẩm Miên không dám gánh vác.
Thân phận giữa hai chúng ta là gì, anh mới có tư cách chịu trách nhiệm với em, đồng thời có thể đảm bảo dù xảy ra bất cứ chuyện gì anh cũng không bỏ rơi em?
Dung Duyệt nhắm mắt.
Ở trước mặt hoa hồng của mình, nó hèn mọn không đáng nhắc đến.
"Đừng để em một mình."
Khoảnh khắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-nien-sat-vach-dep-nhu-hoa/191332/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.