Dịch Cẩn làm như không nhìn ra ánh mắt địch ý của Vương Kì Hạo, bình thản ngồi xuống ghế, hai chân gập thẳng một đường từ bả vai xuống. Vương Kì Hạo ngồi đối diện, chân vắt chéo lên nhau, hai bàn tay đan lại đặt trên đùi, người hơi ngửa ra sau tựa vào thành ghế sô pha.
Một bên quân phục thẳng tắp, uy nghiêm, khí thế bức người. Một bên mặc âu phục đen, lạnh lùng lại vẻ thờ ơ, khí thế cũng bức người chẳng kém. Hai con người này ngồi đối diện với nhau, thật khó để phân cao thấp.
Vương Kì Hạo nhìn tách trà đang nghi ngút khói, ánh mắt lại nhìn lên chạm vào ai kia, môi khẽ nhếch lên một nụ cười trào phúng. Lúc sau mới lạnh giọng, nói:
- Tôi quả thực lúc đó đã quên đi sự tồn tại của anh. Lại không ngờ đến anh lại dám bắt người đi trước mặt tôi.
Dịch Cẩn hờ hững nhìn Vương Kì Hạo, nhìn qua thì là hờ hững, nhưng nhìn kĩ sẽ biết ánh mắt này quả thực sâu xa. Dịch Cẩn vẫn chỉ nhìn không nói gì.
Vương Kì Hạo bật cười một tiếng.
- Anh đừng tưởng bản thân là Đồng Thiên Cẩn thì muốn làm gì thì làm?
Dịch Cẩn lần này mới đáp.
- Trả lại câu nói của cậu, bởi vì tôi là Đồng Thiên Cẩn lên tôi muốn làm gì là việc của tôi. Đặc biệt là liên quan đến em gái mình, càng không cần đến người như cậu quản.
- Cô ấy có biết anh là anh trai không? Nhưng cô ấy biết tôi là chồng của cô ấy. Nếu nói người có quyền quản việc liên quan đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-soai-phu-nhan-tron-nua-roi/275350/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.