Nhưng khi đó Trần Duyệt Dao lại biết, là đôi giày của của cô ta lại bị động tay động chân, nhưng vì cái gì lại không chịu nói ra?!
Nếu Trần Duyệt Dao chịu nói, chẳng hạn chỉ là nhắc nhở mình một chút. Thế thì bản thân sẽ không đến mức phải sinh bóng ma tâm lí lớn đến như thế, không đến mức phải buông bỏ đi khả năng vũ đạo mà bản thân mình vốn vô cùng kiêu ngạo một cách như thế......
Lý Thi Cầm trong lòng mang theo oán ý cùng hối ý, gắt gao mà nhìn chằm chằm Trần Duyệt Dao.
So với Hàn Mộ Vũ cái người chân chính lại cô ta. Thế nhưng cô ta lại phát hiện bản thân lại là hận Trần Duyệt Dao cái người rõ ràng đều biết tất cả mọi chuyện, lại không nói ra chỉ đứng ở bên ngoài nhìn xem.
"Cậu biết đó, trước nay chúng ta lại không hề tiếp xúc với nhau...... Nếu tôi nói cho cậu, Hàn Mộ Vũ là hung thủ làm ra chuyện này, cậu sẽ cho làm tôi vu oan giá hoạ!!"
Lý Thi Cầm nghĩ đến chuyện bản thân mình hai năm nay, mỗi khi nhắc tới đến việc nhảy múa thì trong lòng vô cùng khó chịu. Nội tâm liền vô cùng thống hận lên, cuồng loạn mà nhìn Hàn Mộ Vũ và Trần Duyệt Dao giận dữ hét.
Trần Duyệt Dao kéo kéo khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười, "Vu oan cho người? Thật buồn cười! Ngay cả người bị hại là cô lại cùng với hung thủ lại vô cùng tốt, mỗi ngày dính sát với nhai, quả thực cứ giống nhie là chị em ruột thịt không bằng...... tôi cái loạo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-tuong-dai-nhan-sung-nhe-mot-chut/94983/chuong-277.html