Hàn Mộ Vi lắc lắc đầu, "Chạy trốn rồi. Có điều đồ không bị trộm đi."
Người cộng sự có chút kinh ngạc:
" Là dạng ăn trộm như thế nào? Hàn tiểu thư, mình một cô phát hiện ra sao?"
Người cộng sự có chút lại có chút kinh ngạc. Lấy vóc vóc dáng của Hàn Mộ Vi, nếu như thật sự xui xẻo đụng phải tên trộm. Nói không chừng tên trộm sẽ xuống ta với cô. Khẳng định là lành ót dữ nhiều, sao có thể dựa vào một mình cô mà đuổi tên trộm đi được, ngay cả đồ cũng không bị lấy đi?
Chu Quân Viễn nhìn xung quan một lúc. Nhìn đồ ăn đã nguội lạnh ở trên bày, lượng thức ăn này không phải là chỉ có một người ăn......
Cụp mắt xuống, lại nghe được Hàn Mộ Vi tiếp lời:
"Đúng vậy, là một mình tôi."
"Người trộm là người quen sao?" Chu Quân Viễn đột nhiên mở miệng.
Hàn Mộ Vi nhướng mày, gật đầu: "Là người quen."
Người cộng sự có chút kinh ngạc mà nhìn anh ta: "Người quen? Là ai?"
Hàn Mộ Vi mặt vô biểu tình nói: "Hàn Mộ Vũ, con gái mẹ kế của tôi."
"......"
Một trận trầm mặc.
Người cộng sự có chút xấu hổ nói: "Việc nhà a...... Cái này chúng tôi chỉ sợ không quản được......"
Hàn Mộ Vi mặt không đổi sắc: "Không phải việc nhà. Đồ bị trộm là của mẹ tôi Vệ Như Yên để lại. Bà đem quyền sở hữu để lại cho tôi. Hiện tại những thứ đó trên pháp luật đều thuộc quyền sở hữu của tôi, không liên quan đến Hàn gia."
Người cộng sự sờ sờ cái mũi, khều khều Chu Quân Viễn.
Chu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-tuong-dai-nhan-sung-nhe-mot-chut/95042/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.