Tuy rằng Kiều TânPhàm cũng rất vui mừng nhưng lời anh nói vẫn rất bình thản, Vãn Tìnhnghe thấy giọng điệu này của anh thì cũng thoáng hờn giận nói:
“Nghỉ ngơi gì chứ, bây giờ em muốn về. Chẳng lẽ anh không muốn cho bà nội và Minh Kiều biết sao?”
Vãn Tình đang rất xúc động vì tin vui này, thấy Kiều Tân Phàm còn đang chần chừ, cô lập tức đứng dậy chuẩn bị hành lý, sau đó nói với Kiều Tân Phàm đang khó xử sau lưng cô:
“Về nhà rồi em sẽ đến bệnh viện kiểm tra, xem cục cưng bao lớn rồi, có khỏe mạnh hay không.”
Vãn Tình cảm thấy rất mong chờ khi nghĩ đến điều này. Thậm chí trong đầu cô lúc này chỉ toàn nghĩ về tên của con, con là con trai hay con gái, việc học sau này của con mà thôi.
Hiển nhiên dáng vẻ bận rộn của côkhiến Kiều Tân Phàm không thể nào cứ tiếp tục ngồi im mặc kệ cô được.Anh bắt lây bàn tay đang bận rộn của cô, dịu dàng và thoáng nghiêm khắcnói:
“Em ngồi xuống nghỉ đi, để anh sắp xếp cho.”
Thấy Kiều Tân Phàm đã đồng ý, Vãn Tình vui vẻ vỗ tay rồi thoải mái ngồi trên giường, lòng cô lúc này rất vui vẻ và kỳ vọng.
“Kiều Tân Phàm, nếu như là con trai thì chắc chắn sẽ rất giống anh, như vậy mới có uy.”
Vãn Tình nhìn thấy Kiều Tân Phàm vừa bận rộn thu dọn đồ đạc vừa mỉm cười, cô cũng vô cùng vui vẻ nói không ngừng.
“Nếu là con gái ấy à, tốt nhất là giống Minh Kiều, đôi mắt to này, làn da trắng này, và còn đa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thinh-ha-van-tinh-thien/156066/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.