Không biết từ bao giờ mà Mạc Lăng Thiên luôn là người xuất hiện đầu tiên bên cạnh Vãn Tình mỗi khi cô cần giúp đỡ.
Khi Vãn Tình nhận ra điều này, cô không khỏi tự hỏi, chẳng lẽ là vì ơn cứu mạng của cô lần trước sao?
Trên dáng người cao lớn của Mạc Lăng Thiên tỏa ra một khí chất nghiêm nghị,chỉ cần một cái liếc mắt là đã nhìn thấy được sự cao quý của anh ta,điều mà không phải ai cũng có được.
“Người anh em, vui chơi thôi mà, đừng có mà xen vào việc của người khác.”
Vãn Tình không hề kêu cứu với Mạc Lăng Thiên, vì thế tên nhóc tóc vàngkhông hề sợ hãi, thậm chí còn định kéo Vãn Tình đi mặc cho cô giãy dụa.Âm thanh mở cửa chiếc xe thể thao vàng chói đồng màu với màu tóc của tên nhóc kia vang lên như thể hiện sự xa xỉ của hắn.
“Buông cô ấy ra!”
Lần này Mạc Lăng Thiên to tiếng hơn, giọng anh bắt đầu lạnh lẽo và đầy uyhiếp, có thể cảm giác được ánh mắt anh ta trở nên thâm trầm đầy sát khí.
“Anh này, có gì từ từ nói, hà tất phải ~”
Mạc Lăng Thiên đột nhiên đấm vào mặt gã, Vãn Tình bị giật mạnh, cả ngườiliền đổ vào lòng anh ta. Bước chân Vãn Tình loạng choạng, nhưng Mạc Lăng Thiên vươn tay ra, cả người cô bị giam trong vòng tay anh ta.
Vãn Tình bất giác muốn đẩy anh ta, tạo khoảng cách giữa hai người họ, thếnhưng Mạc Lăng Thiên không cho cô giãy dụa, mà ôm cô bỏ đi.
“Dựa vào cái gì chứ? Này, mày có biết tao là ai không?”
Tên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thinh-ha-van-tinh-thien/156074/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.