Dáng vẻ và lời nóicủa Lai Tuyết đầy chỉ trích như thể đang bắt ngoại tình tận giường. Kiều Tân Phàm trở nên nghiêm túc, lạnh lùng không cho phép xâm phạm.
“Cô không tìm thấy được niềm tin nơi Mạc Lăng Thiên nên cứ đến tra hỏi VãnTình. Lai Tuyết, tình yêu như thế này nhất định sẽ chẳng tiến xa đượcđâu.”
Lời Kiều Tân Phàm nói chỉ như đang kể một câu chuyện sốmệnh không thể làm trái mà thôi, nhưng đã khiến Lai Tuyết từ hùng hổ trở nên xấu hổ.
“Các người mới không tiến xa được đấy. Tôi và Lăng Thiên là thật lòng yêu thương nhau.”
Vãn Tình nhìn dáng vẻ cứng đầu cố chấp của Lai Tuyết, rõ ràng là đang khủng hoảng mà không muốn thừa nhận. Cô lập tức bổ sung:
“Có tiến xa được hay không thì phải đi mới biết. Nếu như chỉ dựa vào thủđoạn, đùa giỡn mà chiếm được tình cảm của Mạc Lăng Thiên, vậy thì sớmmuộn cũng có một ngày cô sẽ nhận được lời đáp ch câu hỏi của mình, anhta sẽ rời xa cô mà thôi.”
Vãn Tình không muốn cãi nhau với LaiTuyết, cô học hỏi dáng vẻ của Kiều Tân Phàm và cách nói chuyện của anh.Cô bình tĩnh nói xong lý lẽ thì không ngờ Lai Tuyết lại mở to mắt nhìncô, nói:
“Cô đã nói với Lăng Thiên chuyện đó rồi sao? Cô cho rằng cô nói những điều đó thì Lăng Thiên sẽ tin tưởng sao? Khi ấy nếu khôngphải do cô thì tôi sẽ không bị bệnh nặng như thế đâu.”
Lai Tuyếtlại càng chất vấn cô bằng giọng run rẩy và khủng hoảng hơn. Vãn Tình trở nên mơ hồ khi nghe những gì cô ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thinh-ha-van-tinh-thien/156094/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.