Bàn tay Kiều Tân Phàm như đầy ma lực, nói đúng hơn thì Vãn Tình cảm thấy bản thân cô đã hoàn toàn mê mẩn.
Khi Kiều Tân Phàm đẩy cô ngồi xuống ghế, cô nhìn chiếc bánh kem nho nhỏ màđộc đáo, dòng tên bằng sô cô la trên mặt bánh giống như dòng suối ấm áplen lỏi vào lòng cô, khiến cô hoàn toàn đắm chìm.
“Ước đi rồi thổi nến.”
Giọng Kiều Tân Phàm vang lên hết sưc nhẹ nàng, dịu dàng.
Vãn Tình vốn không phải là cô gái hay mơ mộng, nhưng lúc này, cô nhắm mắt, hai tay đan vào nhau, nghiêm túc cầu nguyện.
Kiều Tân Phàm, trong cuộc hôn nhân nhanh như vũ bão này, gặp được anh chính là vận may của Hạ Vãn Tình em.
“Sinh nhật vui vẻ!”
Vãn Tình nhìn anh, cô chỉ cảm thấy rằng có lẽ đây chính là sinh nhật vui vẻ nhất trong đời cô.
Giờ phút này, Vãn Tình tin rằng trong cuộc đời vẫn còn những giấc mơ đẹp đẽ, vẫn còn một thứ mang tên cảm kích không hối hận.
“Kiều Tân Phàm, cảm ơn anh!”
Tuy Vãn Tình đang cầm chiếc bánh trên tay, nhưng ánh mắt cô vẫn chỉ chămchú nhìn Kiều Tân Phàm. Anh hơi cong môi, lẳng lặng mỉm cười và nhìn côbằng ánh mắt như đang chờ mong. Kiều Tân Phàm, anh không chỉ giúp em lấy lại danh dự, mà còn cho em cả niềm hy vọng.
“Bánh sinh nhật không phải để ngắm đâu, em phải ăn đi.”
Nụ cười trên môi Kiều Tân Phàm càng hiện rõ khi anh nhìn thấy đôi mắt VãnTình lúc này phủ một tầng sương còn long lanh hơn cả ánh nến.
“Dạ!”
Trên sân tượng, bên chiếc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thinh-ha-van-tinh-thien/156098/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.