Cha Eui-jae mất thêm một tiếng rưỡi nữa mới chịu mở cửa khóa. Trong thời gian đó, Lee Sa-young vẫn kiên nhẫn chờ. Thực ra, đây cũng chẳng phải là kiên nhẫn gì. So với khoảng thời gian hắn đã từng chờ đợi, đây chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua.
Khi nghe thấy tiếng bước chân tiến gần đến cửa, Lee Sa-young ngẩng đầu lên. Cha Eui-jae, chỉ ló đầu ra ngoài, nheo mắt nhìn hắn.
“…Em đang làm gì ở đó vậy?”
“Em đã chờ anh… đến khi anh ra ngoài.”
Lee Sa-young, tựa má lên cánh tay đang vắt qua lưng ghế, nheo mắt và mỉm cười.
“Anh đã bình tĩnh lại chút nào chưa?”
Vẫn ẩn sau cánh cửa, Cha Eui-jae trừng mắt nhìn Lee Sa-young.
“Chuyện này tất cả là chiêu trò của Mackerel, đúng không?”
“Ừ, cũng có thể xem là vậy.”
“Anh đã thấy những bức ảnh. Trông cứ như thể em đã đe dọa bọn họ chụp cho đẹp. Đó là do em làm à?”
“Ồ, vậy là ngay cả anh cũng nghĩ ảnh chụp đẹp. Thật nhẹ nhõm…”
“Em… Bọn họ sẽ không thoát khỏi chuyện này dễ dàng đâu.”
Cha Eui-jae vừa chửi rủa vừa bước nhanh lại. Khuôn mặt anh chẳng có vẻ gì là bình tĩnh, cứ như thể sẵn sàng xông vào chợ cá và xử lý bọn cá thu. Lee Sa-young cố ý nghiêng đầu để lộ dấu tay còn in trên cổ. Sát khí của Cha Eui-jae dịu đi một chút khi nhìn thấy cảnh đó.
“Nhưng nhờ bài báo đó mà tất cả vấn đề khác đều bị dẹp qua một bên.”
Lee Sa-young nghĩ sẽ thật tốt nếu vết bầm còn lâu mới tan. Có khi đến khi nó mờ dần, hắn sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-san-muon-song-an-dat/766137/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.