‘Chết tiệt.’
Cha Eui-jae đưa tay chà môi và lên tiếng.
“Đúng rồi, sẽ rất hữu ích nếu em kể chi tiết mọi chuyện. Từ lúc bắt đầu, khi em vừa tới đây… từng bước một.”
Như thể khen ngợi anh đã làm tốt, những ngón tay sau gáy nhẹ nhàng gãi lên da anh. Cảm giác ấy thật lạ lẫm, kỳ lạ, và khiến anh nói lắp, nhưng may mắn là Yoon Ga-eul có vẻ đã nhớ ra điều gì đó, ánh mắt cô cụp xuống.
“Khi em tỉnh lại, em đã ở đây. Em đi bộ rất lâu, nhưng không có gì cả. Thật sự… mọi thứ đều im lặng… tất cả đều bị phá hủy, vỡ vụn, em cảm giác như mình là sinh vật sống duy nhất, em không thấy quái vật nào, và càng nghĩ về Mảnh vỡ, em càng lo lắng hơn, em nhớ mẹ và bạn bè… Là như vậy.”
Yoon Ga-eul hít hít và tiếp tục nhanh chóng.
“Em không biết tại sao mình lại ở đây hay làm thế nào để quay về… Nhưng em không thể sống ở đây mãi được. Khi đó em đã nghĩ đến việc liên lạc với Jung Bin-nim và J. Vì em có thể nhìn thấy Mảnh vỡ qua giấc mơ, em nghĩ mình có thể tìm được đường nếu cố gắng đủ…”
“Vậy nên em đã vào giấc mơ của anh.”
“Vâng. Em thực sự không nghĩ là nó sẽ có tác dụng. Em thậm chí không tìm được đường vào giấc mơ của Jung Bin-nim…”
“…”
“Sau khi tìm được giấc mơ của J… Em chỉ đi bộ mãi. Em nghĩ có lẽ mình sẽ tìm thấy gì đó nếu cứ tiếp tục đi. À, e-em biết là khi bị lạc thì nên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-san-muon-song-an-dat/766197/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.