“C-Chuyện này là sao…”
Cha Eui-jae cẩn thận đặt tay lên vết thương trên cơ thể Lee Sa-young. Dù nhìn kinh hoàng như vậy, lại không có máu chảy ra. Có phải đây là cùng một loại thương tích như mũi giáo đã xuyên qua lưng anh không? Nam Woo-jin, đứng quan sát bên cạnh, nhíu mày.
“Chà… tình hình khẩn cấp rồi. Ít nhất chúng ta cần sơ cứu ngay lập tức.”
Anh đưa tay, đặt lên vết thương của Lee Sa-young. Một ánh sáng trắng dịu dàng phát ra từ bàn tay của Nam Woo-jin, chảy nhẹ nhàng về phía trái tim của Lee Sa-young. Một lúc sau, khuôn mặt tái nhợt của Lee Sa-young dường như lấy lại chút sắc màu, dù rất khó nhận ra trên làn da vốn trắng nhợt của hắn.
“…Haa.”
Nam Woo-jin thở ra một hơi nhẹ. Mồ hôi lấm tấm trên trán và thái dương anh, đôi môi anh mím lại, hàng mày cau chặt. Việc chữa trị bằng chính sinh lực của mình khiến Nam Woo-jin hao mòn mỗi lần sử dụng. Cha Eui-jae bất giác nắm lấy cổ tay Nam Woo-jin, làm luồng ánh sáng dừng lại. Nam Woo-jin ngạc nhiên nhìn anh.
“C-Cậu… Làm gì thế?”
Trong khoảnh khắc, hình ảnh bàn tay khô quắt, như xác ướp của Nam Woo-jin chồng lên bàn tay hiện tại của anh. Cha Eui-jae vội thả tay, cúi đầu xin lỗi.
“Tôi xin lỗi.”
“…Không sao.”
Nam Woo-jin xoa cổ tay mình, nơi hằn vết do Cha Eui-jae nắm chặt, dù anh đang mặc đồ bảo hộ và găng tay. Cha Eui-jae lùi lại một bước. Quan sát vết thương, Nam Woo-jin trầm ngâm.
“Tôi đã thấy loại vết thương này trước đây… Không lâu lắm.”
“Không lâu trước đây?”
“Phải,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-san-muon-song-an-dat/768950/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.