Sột soạt... một trang giấy cũ kỹ của cuốn sổ tay được lật qua. Đầu cây bút run rẩy chạm vào trang giấy, rồi— hụ - hụ —một cơn ho dữ dội bùng lên. Sau một hồi, người đàn ông đưa tay khỏi miệng. Lòng bàn tay khô ráp của ông dính đầy máu. Với bàn tay run rẩy, ông nhặt cây bút vừa đặt xuống. Yoon Ga-eul đứng phía sau lưng ông, lo lắng hỏi.
“Ông ổn chứ?”
“Ta ổn… chừng này chẳng là gì.”
“…”
Có lẽ vì sức khỏe yếu, những con chữ mà ông cẩn thận viết lên trang giấy run rẩy một cách thảm hại. Chữ viết vốn đã không đẹp, giờ đây gần như không thể đọc được. Yoon Ga-eul bước lại gần hơn, đắp lên đôi vai gầy guộc của ông tấm chăn có phần sạch sẽ và chỉnh lại mái tóc trắng thưa thớt của ông. Trong khi đó, bàn tay run rẩy của ông không hề ngừng lại. Ngay cả khi thế giới sắp sửa diệt vong, ông vẫn kiên trì để lại điều gì đó. Nhìn những dòng chữ đen dần phủ kín trang giấy, Yoon Ga-eul bất giác hỏi.
“Lỡ như không ai nhớ tới thì sao?”
“…”
“Lỡ như ngay cả việc ông để lại những ghi chép này cũng bị lãng quên…”
“Cô bi quan quá. Điều đó không giống cô…”
“… xin lỗi.”
“Không cần xin lỗi.”
Tiếng cây bút cào trên mặt giấy vang lên rõ ràng. Người đàn ông lại ho dữ dội, những giọt máu đỏ tươi bắn lên mặt bàn. Nhưng không một giọt nào dính vào cuốn sổ. Ông đã nâng niu nó trong đôi tay mình. Thở hổn hển, ông chớp mắt. Đôi mắt trắng xóa, cạn kiệt sức sống,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-san-muon-song-an-dat/768952/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.