Hảo gia hỏa!
Sáng sớm vừa tỉnh dậy, trong lòng Hàn Giang Tuyết không nhịn được mà thầm thốt ba tiếng "Hảo gia hỏa!"
Y vốn đang theo đúng thời khóa tu hành mà Yến Phi Độ sắp xếp, ngồi xuống nhập định. Thỏ con cực khổ lắm mới thu hai chân nhỏ lại, cố gắng xếp bằng thành thế ngồi kiết già, bắt đầu cảm ngộ thiên địa tự nhiên. Nào ngờ đúng lúc ấy, một trận "chít chít" đột nhiên vang lên.
Là chuột!
Thỏ con giật nảy người, lập tức bật dậy, vớ lấy tiểu mộc kiếm của mình, lao thẳng về phía phát ra âm thanh.
Cửa vừa mở, trước mắt y liền hiện lên một cảnh tượng quỷ dị: một đàn chuột đông nghịt như dòng nước đổ, từ đỉnh núi tràn xuống, cuồn cuộn chảy về chân núi.
Hàn Giang Tuyết tay cầm kiếm sững người tại chỗ. Nếu thân hình của y mà lớn như Mèo mẹ, thì đã có thể há miệng một cái nuốt trọn cả đàn chuột rồi.
Huống chi... những con chuột này hình như có chỗ cổ quái.
Y nheo mắt nhìn về phía chân núi.
Dưới chân núi là một con sông lớn, nước chảy xiết và lạnh buốt. Ấy vậy mà đàn chuột kia chẳng hề để tâm, vẫn liều lĩnh lao xuống dòng nước.
Ngay khoảnh khắc con chuột đầu tiên chạm nước, một tiếng rồng ngâm vang vọng thiên địa. Từ lòng sông đột ngột trồi lên một cái đầu rồng khổng lồ, há miệng nuốt trọn cả đàn chuột vào bụng.
Hàn Giang Tuyết khẽ siết chặt kiếm, thần sắc có chút khẩn trương. Con rồng này nhìn sao mà quen mắt... giống hệt tên ngốc đầu óc đơn giản hôm trước, khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-tho-phai-lam-dai-kiem-tien/2777138/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.