Hàn Giang Tuyết cũng theo hai con chuột nhảy từ cái lỗ hổng nhỏ kia chui ra ngoài, vừa ló đầu ra, liền thấy hai con chuột béo tròn đang leo lên một tảng đá lớn ngoài sân... bái trăng.
Hàn Giang Tuyết sửng sốt.
Y vốn tưởng hai con chuột này ngoài ăn với ngủ ra thì chẳng biết làm gì khác, không ngờ lại len lén tu luyện sau lưng y, muốn khiến "mọi người" kinh diễm!
Mà "mọi người" ở đây, chính là chỉ mình Hàn Giang Tuyết.
Thỏ con giơ móng che miệng, cố nín không phát ra tiếng, nhưng vẫn không nhịn được mà... ợ một cái rõ to, dọa hai viên nếp nhỏ giật nảy mình!
"Chít chít?" Gì thế? Âm thanh gì vậy?
"Chít chít!" Sấm đánh rồi! Sắp mưa rồi! Mau chạy về thôi!
Hai con chuột quýnh quáng nhảy khỏi tảng đá, kết quả lại đâm sầm vào bụng thỏ mềm oặt.
"Có người ợ hơi thôi mà..."
Hàn Giang Tuyết lại ôm A Đại A Nhị đặt trở về tảng đá, rồi cúi đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Người từng nuôi mèo đều biết, mèo càng bị cấm làm gì thì càng cố làm cho bằng được, càng nguy hiểm càng tò mò.
Tuy Hàn Giang Tuyết chỉ là một con thỏ, nhưng quanh y toàn là mèo, nên gan thỏ cũng bị mèo "nhiễm" cho to ra rồi.
Vừa vỗ móng trấn an hai con chuột nhỏ, y vừa cẩn thận nấp sau bụi cỏ và gốc cây, lặng lẽ lần theo âm thanh kia mà đi xuống dưới.
Tiếng ợ hơi lúc lớn lúc nhỏ, nhưng bất kể y men theo hướng nào, âm thanh đó vẫn luôn vang lên từ phía dưới.
Chẳng lẽ...
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-tho-phai-lam-dai-kiem-tien/2777139/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.