Hàn Giang Tuyết nhìn tiểu hầu đồng đang bước về phía y, bất chợt nhớ lại những lời oán thán mà huynh tỷ từng lén bàn tán về chủ nhân nhà mình.
"Ngươi không biết đâu, bây giờ người ta ấy hả, làm việc cả ngày mệt nhoài, vừa về đến nhà, vừa nhìn thấy ngươi là chẳng thèm chào hỏi lấy một câu, lập tức nhào đến mà hút một phát đó!"
"Thái độ kiểu gì chứ! Nếu không vì đã ký khế ước, ngươi tưởng ta chịu nổi cái thể loại bi.ến th.ái này à?"
"Móng vuốt cũng đòi hôn, mặt cũng phải hôn, đừng nói tới bụng với đầu! Hôn xong đầy miệng toàn lông!"
"Hừ, ngay cả chân ta cũng không tha, cứ nhất định phải dùng thứ y phục quý giá nhất nhà bọn họ để lau chân cho bằng được!"
"Trừ khi cho ta cả vạn con cá nhỏ, không thì ta chẳng thèm về nhà đâu!"
...
Đồng tử Hàn Giang Tuyết co rút mạnh. Người trước mặt rõ ràng chẳng phải chủ nhân của y, thậm chí hai người còn chưa từng quen biết. Vậy mà vừa gặp mặt đã định hút móng tay y rồi sao!
Thỏ con kinh hoảng!
"Không..."
Thỏ con khẽ bật ra một tiếng, nhưng Hầu Đồng kia không nghe rõ, liền cúi đầu xuống gần trước mặt Hàn Giang Tuyết.
"Nói gì đó?"
Hàn Giang Tuyết bất ngờ ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe như viên ngọc lưu ly của thỏ con trừng lớn, hai nắm tay nhỏ xíu liền vung lên, đấm mạnh một phát vào mắt Hầu Đồng!
"Không được chơi lưu manh———!"
Hầu Đồng tựa như không ngờ đến việc thỏ con lại dám ra tay, hoàn toàn không đề phòng, bị đánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-tho-phai-lam-dai-kiem-tien/2777141/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.