"Ngươi còn nhớ, năm xưa ở núi Đồ La, ngươi từng cứu một người không? Khi đó ta đã... nhất kiến chung tình."
Nghe Yến Phi Độ nói vậy, trong đầu Hàn Giang Tuyết chợt lướt qua vô số hình ảnh.
Y từng cứu một con cá nhỏ tự nhảy lên bờ, rồi nói với mẹ là muốn nuôi.
Mẹ nói, không được nuôi! Mau đem nướng ăn đi!
Y lại từng cứu một con chim mập béo, cũng bảo muốn nuôi.
Mẹ nói, không được nuôi! Mau đem hầm ăn đi!
Dĩ nhiên, dù là cá hay chim, Hàn Giang Tuyết đều thả hết rồi.
Sau đó có một ngày, sáng sớm ngủ dậy, Hàn Giang Tuyết thấy ngực hơi bí bí.
Không rõ là đêm qua ngủ muộn quá hay sao, nói chung cứ thấy không dễ chịu lắm.
Ăn được vài miếng cá khô, y liền lê bước ra khỏi hang ổ.
Đến khi nhổ một củ cà rốt trồng ngoài động ra ăn thử, cảm giác nặng ngực kia lập tức biến mất!
Thỏ con thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là... thèm rau đấy mà!
Thỏ con ngồi trên tảng đá, nhăm nhăm ăn xong củ cà rốt to hơn cả mình, rồi vỗ vỗ bụng, bắt đầu suy nghĩ hôm nay nên làm gì.
Dẫu sao là người duy nhất trong nhà không ra ngoài làm việc, chuyên ở nhà như Hàn Giang Tuyết, ngoài luyện kiếm ra thì chẳng có gì để làm cả.
Các ca ca tỷ tỷ đa phần đã rời núi Đồ La, chỉ còn lại Kiêm Gia, nhưng Kiêm Gia là con mèo thích ngủ ban ngày, giờ này chắc vẫn đang nằm ngửa phơi bụng trong ổ ngủ say, chẳng có yêu tinh nào chơi với thỏ con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-tho-phai-lam-dai-kiem-tien/2777157/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.