"Sư đệ à... cho dù ngươi đã độc lập môn hộ, đi khắp nơi mang danh Như Ý Tiên Tôn gì đó, nhưng ít nhiều cũng phải giữ chút nhân tính chứ."
Triệu Túc Lam càng nghĩ càng thấy Yến Phi Độ đối xử với thỏ con kia quá mức đặc biệt.
Con thỏ con kia nhìn thì ngây thơ hồn nhiên như vậy, lẽ nào cứ mơ mơ hồ hồ rồi bị sư đệ của hắn dụ dỗ đi mất?
Triệu Túc Lam nhịn không được mà lên tiếng nhắc nhở một câu.
Nào ngờ Yến Phi Độ giờ đã không còn là Yến Phi Độ của ngày xưa, hắn ung dung nói: "Không có nhân tính thì đã sao?"
Triệu Túc Lam cười khẽ một tiếng: "Thế thì ta không thể không thay sư phụ dạy dỗ ngươi một trận, cho ngươi quay lại đọc thêm mười năm 《Đạo Đức Kinh》."
Nhắc tới "Sư phụ", trên mặt cả Triệu Túc Lan và Yến Phi Độ đều hiện lên nét hoài niệm.
Vị lão nhân râu tóc bạc phơ kia, tấm lòng rộng mở, lúc nào cũng cười híp mắt, chính là vào một buổi sáng ăn xong một bát tào phớ thì phi thăng.
Trước khi phi thăng, tiên nhân tự có linh cảm.
Hôm ấy Bạch Trảm Phong mặc y phục đẹp, chải tóc chải râu tươm tất, sau lưng đeo kiếm, vừa ăn tào phớ vừa nói: 
"Cả đời ta cầu mong được thấy những cảnh chưa từng thấy, chiến những kẻ chưa từng chiến, cùng trời đất tương tranh, giẫm lên nhật nguyệt giang sơn, càng là đỉnh núi cao, ý chí ta càng vững! Nay đã tới lúc, nơi đây không còn địch thủ, ta phải đi nơi khác!" 
"Ta đặt được các ngươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-tho-phai-lam-dai-kiem-tien/2777167/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.