Quanh qua ngọn núi, phía bên kia là một khoảng đất bằng rộng lớn.
Hàn Giang Tuyết nhìn những gốc cây trên mặt đất, đoán nơi này là bãi đốn củi của các sư huynh.
Đại lão hổ ngồi chễm chệ trên một gốc đại thụ, thuận tay đặt mạnh đại thiết chùy xuống đất, sau đó vươn vuốt hổ, ý bảo Hàn Giang Tuyết ngồi trước mặt hắn.
Hàn Giang Tuyết lập tức ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn.
Cửu Ly lại nhìn y một cái, thỏ con này tuy ngoan, nhưng trong mắt lại chẳng có lấy một tia sợ hãi, chỉ đơn thuần là phối hợp.
Kỳ quái thật, người thường thấy hắn, ít nhiều đều sợ hãi cơ mà!
"Ta không sợ đâu."
Hàn Giang Tuyết nghe thấy lời lầm bầm của Cửu Ly, bèn giơ tay điểm vào vuốt hổ to tướng trong không trung.
"Mẹ của ta cũng có vuốt to, còn to hơn của huynh ấy! Chỉ là... đệm thịt của mẹ là màu hồng phấn, còn của sư huynh thì là màu đen nha!"
Đại lão hổ ngây người, mẹ của thỏ con này... không phải là thỏ sao?
Sau khi nghe Hàn Giang Tuyết giải thích, Cửu Ly đưa vuốt vuốt cằm lông của mình, khẽ ho một tiếng.
"Được rồi, không sợ thì càng tốt. Trong Đào Hoa Lạc này, người biết dùng Nhân Kiếm không nhiều. Nhân Kiếm của Lệnh Dung là thủ, còn Nhân Kiếm của ta là công."
Cửu Ly đặt đại vuốt lên chuôi chùy sắt, tay kéo một cái, liền rút ra một thanh kiếm từ trong đó.
Thanh kiếm kia trông vừa thô vừa xấu, giống như một khối sắt đen bị miễn cưỡng rèn thành hình dáng của kiếm.
"Lũ tu kiếm khốn kiếp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-tho-phai-lam-dai-kiem-tien/2777180/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.