Trong tiểu viện mùa xuân, khắp nơi đều nở đầy hoa.
Sau 5 năm, tiểu viện của Yến Phi Độ lúc này đã chẳng khác gì nơi Hàn Giang Tuyết đang sống.
Vài cành hoa thơm ngát vươn qua đầu tường, vẽ một nét mực đào hồng nghiêng nghiêng trên nền tường trắng mái ngói xanh.
Hàn Giang Tuyết ngoan ngoãn ngồi trên ghế đá, hai tay ngâm trong thau gỗ, đang rửa.
Y rửa rất mạnh tay, như thể chẳng hề để ý đến những vết thương trên tay mình vậy.
Yến Phi Độ mang thuốc đến, đuôi mắt không khỏi khẽ giật.
"Sư huynh, huynh không thấy đau à?"
Làm sao mà không đau chứ, chỉ là với tiểu yêu tinh mà nói, loại vết thương này... li.ếm một cái là khỏi rồi!
Thỏ con từ nhỏ đã lăn lộn, đánh nhau với đủ loại yêu tinh, sớm quen rồi!
"Không sao đâu, thật ra không bôi thuốc cũng chẳng sao cả!"
Hàn Giang Tuyết vẫy vẫy tay, nước từ đầu ngón tay rơi lộp độp xuống đám cỏ bên cạnh, vết đỏ nơi hổ khẩu qua rửa càng thêm rõ ràng.
Một chiếc khăn được đưa đến trước mặt, Hàn Giang Tuyết lau khô tay, Yến Phi Độ thì mở hũ thuốc ra.
Thuốc trị thương của Đào Hoa Lạc rất tốt, Yến Phi Độ dùng thìa ngọc bôi thuốc lên tay Hàn Giang Tuyết, rồi cúi đầu bắt đầu cắt băng gạc.
Hàn Giang Tuyết vẫn nhìn chăm chăm vào Yến Phi Độ, còn Yến Phi Độ lại không nói gì.
Hắn rất im lặng, từ nãy đến giờ chỉ nói một câu, sau đó thì không lên tiếng nữa.
Mấy lọn tóc đen rủ từ vai xuống, đuôi tóc nhẹ nhàng chạm nơi xương quai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-tho-phai-lam-dai-kiem-tien/2777181/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.