Khi hộp cơm được mang tới, thỏ con cũng tỉnh dậy.
Y quay đầu nhìn, không thấy Yến Phi Độ đâu, cả con thỏ lập tức nhảy dựng lên.
Đợi Hàn Giang Tuyết chạy ra ngoài, liền thấy Yến Phi Độ đang cầm khăn khô lau mái tóc ướt, quay sang nhìn thỏ con mỉm cười: "Sư huynh."
Lúc này Hàn Giang Tuyết mới thở phào một hơi: "Ta còn tưởng ngươi đi đâu mất rồi. Ngươi thật sự khỏe rồi à?"
Yến Phi Độ vừa gật đầu, thỏ con liền nhảy lên tay hắn, hai móng nhỏ đặt lên cổ tay thiếu niên bắt mạch, xác nhận mạch tượng mạnh mẽ hữu lực, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
"Phải dưỡng thật tốt, sau này thân thể mới không hư nhược!" Hàn Giang Tuyết nghiêm túc dặn dò.
Yến Phi Độ: ...Cứ cảm thấy hình như bị châm chọc thì phải.
Thỏ con nhảy xuống đất, rành rẽ đi rửa mặt chải lông, còn Yến Phi Độ mở hộp cơm, lại đun ấm nước pha trà.
Nước đã sôi, Yến Phi Độ cầm lấy ấm nước chuẩn bị pha trà, thì cánh cửa phòng tắm mở ra.
"Ngươi ăn trước đi, hôm nay ta còn chưa vung kiếm đâu!"
Thiếu niên với dung nhan thanh tú tựa tiên linh đứng trong ánh nắng ấm áp, khẽ mỉm cười với Yến Phi Độ, sau đó cầm lấy trường kiếm của hắn, bắt đầu luyện kiếm.
Một tay Yến Phi Độ cầm ấm trà, một tay cầm bình nước nóng, nhưng nước trong bình lại tí tách chảy xuống... thấm ướt cả mặt đất.
"Lý... Lý Tứ sư huynh?"
"Làm sao vậy?" Hàn Giang Tuyết đáp một tiếng, vẫn tiếp tục múa kiếm.
"Mặt huynh... vốn dĩ đã như vậy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-tho-phai-lam-dai-kiem-tien/2777191/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.