Một chiếc lá xanh rơi nhẹ từ giữa không trung xuống trán thỏ con.
Sau đó, Hàn Giang Tuyết nghe thấy một âm thanh.
"Cạch."
Một viên đá nhỏ màu đen rơi xuống đất.
Vài đứa trẻ con đang chơi trò ném đá.
Người lớn trong nhà thấy đến giờ cơm, bước ra gọi bọn nhỏ về ăn, vẻ mặt vừa bất đắc dĩ lại vừa yêu thương.
"Đã gọi ngươi bao nhiêu lần rồi, còn chơi ở bên ngoài nữa?"
Người lớn nhặt những viên đá rơi trên đất, đi thẳng vào trong nhà.
Lũ trẻ thì khóc òa lên, cứ đòi chơi đá tiếp.
Người lớn liếc nhìn những viên đá trong tay, đột nhiên nói: "Đây không phải đá, mà là hạt giống cây, phải đem đi trồng, không thể chơi bậy được."
Lũ trẻ ngây thơ liền tin thật, quay về sân bắt đầu tìm chậu đất để trồng "đá".
Người lớn thì nhân cơ hội đó đóng cửa lại, không để bọn trẻ ban đêm còn chạy ra ngoài nữa.
Chỉ là không ngờ, bọn trẻ lại thật sự xem việc trồng "đá" là trò chơi mới, mỗi ngày đều tưới nước cho chậu đất, còn nói chuyện với nó. Tuy rằng không còn chạy loạn bên ngoài nữa, nhưng người lớn trong nhà lại cảm thấy áy náy.
Dẫu sao đó chỉ là mấy viên đá, có trồng thế nào cũng chẳng mọc ra cây cối gì.
Người lớn bèn tính tối đến sẽ lén bỏ vài hạt giống thật vào, để khỏi khiến lũ nhỏ thất vọng.
Nào ngờ hôm sau, lũ trẻ lại hò reo, trong chậu đất kia quả nhiên nhú lên một mầm xanh nhỏ xíu.
Người lớn nghĩ, chắc là trong đất vốn có sẵn hạt giống gì đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-tho-phai-lam-dai-kiem-tien/2777195/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.