Xuân Thu chưa từng nghĩ tới, thì ra, khi kiếm của nó thật sự ra khỏi vỏ nơi thế gian này, lại sẽ là cảnh tượng như thế.
Quang hoa rực rỡ, đến mức ngay cả độc dương cũng phải né tránh kiếm mang ấy.
Tựa như có một màn pháo hoa ban ngày đột nhiên nổ tung, theo ánh sáng, từng chút, từng chút một cháy ngược lên trời, xuyên thủng tầng mây, xông thẳng lên thiên giới, cho đến khi nuốt sạch toàn bộ lôi quang trắng muốt kia!
Ý ta, chư vị liệu có thấu?
Tâm ta, chư thần liệu có hay?
Tình ta, chư thiên sao không thể tỏ?
Thanh âm của Xuân Thu vang vọng trời cao.
『Ta, không thẹn với lòng!』
Không phải lần đầu Hàn Giang Tuyết thi triển kiếm chiêu của người khác, nhưng y không ngờ rằng, khi chém ra một kiếm của Xuân Thu sư huynh, toàn thân linh lực lại như phát cuồng, điên cuồng dồn vào cành hoa trong tay y!
Bị rút ra, phóng thích, cuồn cuộn bất tận! Như có một bàn tay khổng lồ đang siết chặt lấy thân thể y, muốn cưỡng ép moi sạch toàn bộ sức mạnh từ trong y!
Kinh mạch đau đớn kịch liệt, tầm mắt mơ hồ, cổ họng tràn đầy mùi tanh, nhưng y không thể buông tay, y tuyệt đối sẽ không buông tay!
Đó là kiếm ý tích lũy suốt vạn năm, giờ phút này cuối cùng cũng phát ra tiếng hót đầu tiên khi xuất thế!
Thì ra, ta còn có thể có một lần xuất thế, khiến thiên hạ biết đến danh ta là ai!
Trên núi Thính Đạo, dưới cơn mưa hoa đào, tất cả những người tu kiếm trong thiên hạ, kiếm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-tho-phai-lam-dai-kiem-tien/2777197/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.