Hàn Giang Tuyết là một chú thỏ con được mèo nuôi lớn.
Sao có thể không có tính tò mò?
Vừa nghe nói đây là thứ tiên nhân luôn mong muốn, Hàn Giang Tuyết lập tức dựng tai lên, liền vươn vuốt định mở hộp ra xem thử. Nhưng ai mà ngờ... hộp được đóng chặt, bên trên còn phủ kín chú thuật.
Khúc Hoài Viễn đắc ý cười: "Thế nào? Không cho ngươi xem đấy."
Thỏ con phồng má lên: "Lão sư thật là trẻ con, ta gặp được tiên nhân thì hỏi người xem có thể cùng nhau xem hay không là được chứ gì, có gì to tát đâu."
Hàn Giang Tuyết vẫy vẫy móng vuốt với Khúc Hoài Viễn, rồi tung tăng chạy xuống lầu.
Khúc Hoài Viễn kêu lên một tiếng: "Ta trẻ con thì sao nào, thì sao nào!"
Thổ Địa công cô đơn bấy lâu nay cũng nở nụ cười rạng rỡ, trông còn có tinh thần hơn hẳn trước kia!
Hàn Giang Tuyết xuống lầu xong, chưa vội rời núi mà ghé đến Giang Đô Xuân Dẫn trước.
"Sư huynh! Sư huynh!"
Hàn Giang Tuyết gọi vang người đang rèn kiếm là Kim Lăng Độ. Kim Lăng Độ ngẩng đầu nhìn, chẳng thấy ai, lại cúi đầu tiếp tục rèn sắt, mãi đến khi bị móng vuốt của thỏ con đập vào mắt cá chân, mới cúi đầu xuống.
"Ừm? Có chuyện gì sao?"
Hàn Giang Tuyết mở gói hành lý, lấy ra một cành hoa.
"Sư huynh! Ta muốn dùng cái này làm kiếm tài! Nó rất quan trọng với ta!"
Cành hoa ấy chính là do Xuân Thu sư huynh tặng cho Hàn Giang Tuyết.
Khi thỏ con vung ra một kiếm kia, y đã hạ quyết tâm rồi.
Vốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-tho-phai-lam-dai-kiem-tien/2777199/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.