Đêm đã khuya, thỏ con chăm chỉ làm việc rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi.
"Thì ra nhiều người bị đau vai mỏi lưng thế cơ à, nhân loại làm việc thật là khổ sở."
Thỏ con nằm xoài trên mặt đất, cằm cũng chạm đất, vừa r.ên rỉ vừa uể oải vươn vai.
Một vài con mèo con vì tuổi còn quá nhỏ, đi đứng còn chưa vững, liền dính sát bên người Hàn Giang Tuyết, hai móng nhỏ mềm mềm đạp lên lưng thỏ con, bắt đầu giẫm sữa.
"Meo~ Meo meo~" Thấy thoải mái không? Ta cũng biết dẫm lưng rồi nè?
Hàn Giang Tuyết thỏa mãn khẽ chiu mi hai tiếng, trọng lượng của mèo con giẫm lên lưng thỏ con, đối với thỏ con mà nói đúng là vừa vặn!
"Các ngươi chẳng cần học gì cả, trời sinh đã có bản lĩnh dẫm lưng rồi đó!"
Hổ Ngọc Chung ở bên cạnh trông chẳng khác nào gian thương, mà thực ra cũng đúng là gian thương, vì hắn đang bận rộn đếm tiền.
Túi tiền vang lên tiếng leng keng, hiển nhiên là đã đầy căng.
"Mèo con là thế đấy, tuổi nhỏ như vậy mà đã phải lang bạt bên ngoài, không học được chút bản lĩnh nào sao mà sống?"
Hổ Ngọc Chung cười hì hì, vẻ mặt vô cùng hài lòng với khoản thu nhập hôm nay.
"Cuộc sống thế này không tệ chút nào, nếu không rời thuyền, cứ tiếp tục làm việc trên thuyền, chẳng phải là sắp phát tài rồi sao?"
Hàn Giang Tuyết nghe xong câu đó, lập tức ngẩng đầu lên.
"Không được đâu! Huynh chẳng phải đã nói sẽ tìm cho đám mèo con mỗi đứa một nhà tốt hay sao! Mèo con nhỏ như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-tho-phai-lam-dai-kiem-tien/2777200/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.