Chuyện ấy xảy ra ngay sau rằm tháng Giêng.
Lúc đó, ai ai cũng vẫn còn chìm đắm trong không khí Tết, tu sĩ không muốn tu hành, phàm nhân không muốn đi làm, học trò thì lười học, trẻ con vẫn mong được quay về ngày đầu năm để xin bao lì xì thêm lần nữa, mấy tiểu yêu tinh thì vẫn còn đang ăn mấy món điểm tâm chiên giòn phủ kem ngọt lịm.
Con người ấy mà, hễ có cơ hội là muốn nằm dài, vẻ ngoài trông thì có vẻ chăm chỉ tiến thủ, kỳ thực trong lòng chẳng nghĩ đến chuyện cố gắng gì cả, chỉ muốn chui vào ổ chăn ấm, thong dong đọc thoại bản, tán gẫu vài câu, không thì bù giấc ngủ.
Huống chi bên ngoài đang là ngày tuyết rơi dày đặc, từng bông tuyết to như lông ngỗng rơi lả tả, trời đất lạnh giá tựa như ngay cả âm thanh cũng bị đông cứng lại. Mọi người quây quần bên lò sưởi nhỏ, trên lò sưởi đang nướng cam, long nhãn, đậu phộng, thị đỏ và khoai lang, bên cạnh còn có một ấm trà đang được hâm nóng, hương ngọt ngào thơm nức tràn ngập khắp gian phòng, tiếng ấm trà "phù phù" phát ra làn hơi nóng... Thử hỏi ai còn muốn bước chân ra cửa chứ!
Thế mà ngay trong những ngày lười biếng nhất này: Thiên Ngoại Vân Hải hạ giới.
Thật là... phiền chết đi được!
Thiên Ngoại Vân Hải vừa hạ giới, dù các môn phái có đang lười biếng đến đâu thì cũng phải cử người đi xem xét.
Vài phái lớn bên Tượng Vương Cung đương nhiên là đứng mũi chịu sào, chủ động dẫn đầu sửa sang lại thang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-tho-phai-lam-dai-kiem-tien/2777213/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.