Lục Dục Thần một tay bế Đường Tâm Lạc, tay còn lại nâng cằm cô lên.
Mắt đen sâu thẩm nhìn cô chăm chú, ánh mắt lóe sáng.
Rồi sau đó anh cuối đầu hôn lên đôi môi yêu kiều của cô.
“Em mặc váy nhìn rất đẹp,” Tiếng nói của anh khàn khàn, mê người, “Anh thích nhìn em mặc váy.
”Lời nói cử chỉ điều có ẩn ý, làm mặt Đường Tâm Lạc ngày càng đỏ hơn.
Cô hơi giãy giụa, lại bị anh ôm càng chặt hơn.
Sau khi anh hôn đến thỏa mãn rồi mới chịu kết thúc nụ hôn.
“Đi thôi, xuống ăn sáng.
” Ôm cô không hề buông tay, trực tiếp xuống lầu.
*Đường Tâm Lạc cứ như vậy bị Lục Dục Thần ôm xuống lầu.
Vú Trương đã sớm chờ sẵn ở nhà ăn.
Nhìn thiếu gia tự mình ôm thiếu phu nhân xuống, trên mặt bà lập tức lộ ra vui mừng.
Ai da, thật tốt quá…Bà biết là thiếu gia vẫn thương thiếu phu nhân nhà mình nhất.
““Thiếu gia, bữa sáng đều được chuẩn bị tốt theo phân phó của cậu.
” Vú Trương nhìn hai người vào nhà ăn liền lập tức sắp xếp người hầu mang thức ăn lên.
Trên bàn cơm, bày đủ các loại mì sợi.
Nào là hoành thánh, mì sợi, mì tương đen, mì thịt bò….
Từ loại kể tên được đến loại không biết tên gì đều bày đầy trên bàn.
Đường Tâm Lạc được Lục Dục Thần ôm đặt lên ghế.
Nhìn đến bàn ăn trước mắt, cô miễn cưỡng nuốt nước miếng.
Tại sao….
.
đều là mì vậy?”Lục Dục Thần ‘Ừ’ một tiếng, “Là anh dặn nhà bếp chuẩn bị, không phải tối qua em nói mình thích
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thoi-gian-cung-anh-trien-mien/2142267/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.