Anh kiên nhẫn ở bên cạnh, chờ cô nôn hết súc miệng, tại chủ động bế cô lên.
“Không cần, tự em có thể.” Lúc nãy Đường Tâm Lạc còn không có hoàn hồn, bị anh ôm lấy, tập tức muốn kháng cự.
Hai cánh tay anh càng nhanh, trầm giọng nói: “Đừng sợ, anh chỉ ôm em ra ngoài.”
Hiếm khi cô nghe được tiếng nói ôn nhu bên tai, bỗng nhiên không biết làm sao từ chối.
Nếu là anh vẫn là Lục Dục Thần cao ngạo lạnh lùng kia, có lẽ cô có thể trầm xuống đấu tranh với anh, nhưng bây giờ…
Lại không vùng vẫy, ngoan ngoãn ru rú ở trong ngực anh, Đường Tâm Lạc đem đầu dựa vào ngực anh, buồn không nói gì tùy ý để anh ôm ấp chính mình trở về phòng.
…
Lục Dục Thần đem cô ôm về giường, đặt xuống, lại đắp chăn giúp cô.
Làm xong toàn bộ, anh đến bên giường ngồi, bỗng nhiên nắm lấy bàn tay của cô.
Đường Tâm Lạc ngẩng đều nghi ngờ, đôi mắt hoa đào xinh đẹp, bất an.
“Tâm Lạc.” Bỗng nhiên anh gọi tên cô.
Vừa lúc nãy tức giận kêu hô cô “Đường Tâm Lạc”, giọng nói hoàn toàn bất đồng.
“Chúng ta nói chuyện.”
“…” Cô sửng sốt, gật đầu, “Được.”
Bây giờ Đường Tâm Lạc đã tỉnh táo lại.
Phản ứng vừa rồi của cô, quá mức độ rồi…
Giữa hai người bọn họ, thực sự cũng không phải quan hệ phu thê.
Nếu thật sự muốn tính, ngược lại là “Hai bên hợp tác” như vậy quan hệ càng thích hợp với bọn họ.
Hợp nghị đã được ký kết, theo như nhu cầu của bọn họ.
Bây giờ mang thai Bảo Bảo,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thoi-gian-cung-anh-trien-mien/2142484/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.