Lục Chấp bằng thời gian ngắn nhất đi xuống tầng 1.
Trần Hoài chạy tới, hơn nữa còn đang canh giữ ở đại sảnh tầng 1, thấy Lục Chấp, lập tức nghênh đón: "Lục tổng."
Đôi mắt Lục Chấp lạnh lẽo thấu xương, thanh âm tàn nhẫn: "Cố Bắc đâu?"
Trần Hoài biết sự việc lần này không phải nhỏ, rất nhanh đã khom người trả lời: "Ở góc bồn hoa, người của chúng ta canh chừng."
Trong mắt Lục Chấp cuồn cuộn sương đen, khiến người khác sợ hãi, hắn trầm giọng mà ra lệnh: "Phế một tay của hắn."
Vết thương trên cánh tay kia của Giản Úc, chỉ cần nghĩ tới, đều khiến cho lòng hắn khó chịu muốn mệnh.
Trần Hoài sửng sốt, ngay sau đó gật đầu: "Vâng, Lục tổng."
Rất nhanh, Trần Hoài theo cửa hông bên cạnh khách sạn ra ngoài.
Không lâu sau, bên ngoài truyền ra một tiếng kêu to vô cùng thê lương, là tiếng kêu của Cố Bắc.
Một hồi thì im bặt, hẳn là ngất đi rồi.
Quả nhiên, Trần Hoài hồi báo: "Lục tổng, Cố Bắc ngất xỉu rồi."
Lục Chấp không chút lưu tình nào nói: "Dùng nước lạnh cho hắn tỉnh lại. Nếu lại hôn mê, thì lại tiếp tục dội nước."
Trần Hoài lập tức lĩnh mệnh, không dám cãi lời Lục Chấp chút nào.
Anh đã rất lâu không nhìn thấy Lục tổng tức giận như vậy, nói đúng ra, là căn bản chưa từng thấy qua, rốt cuộc ngày thường Lục tổng đều là một bộ không vui không buồn, dù cho muốn trừng phạt ai đó, cũng vô cùng vân đạm phong khinh*.
* Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-om-yeu-muon-lam-ca-man-trong-truyen-nguoc/1818707/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.