Ở nhà, Trần Nhất Lan cũng chẳng yên ổn gì mấy.
Trong nhà như một dây cung đang căng cứng, chẳng biết đứt khi nào, may mà Uông Như đang bận làm việc nên không có thời gian để nói chuyện với cậu.
Trần Kiến Bình thì đỡ, để tránh cãi nhau nên ông chỉ về ở nhà được một ngày rồi về đội tuyển tỉnh luôn.
Trước khi đi, Trần Kiến Bình nói với cậu, bơi cho giỏi, cha tin con.
Trần Nhất Lan nằm trên giường, đã rất lâu rồi chưa có được một giấc ngủ yên lành.
Lúc huấn luyện thì mệt rã rời, sáng 5 giờ rưỡi đã phải dậy chạy bộ, bơi không chỉ có bơi không mà còn phải tập thể lực và sức bền, 10 giờ rưỡi tối cũng phải đi ngủ đúng giờ.
Hết ngày này qua ngày khác.
Ban đầu rất thích bơi lội, nhưng nghĩ tới việc tương lai chỉ lặp đi lặp lại một việc thế này, tự dưng cậu lại thấy khô khan, không chịu nổi được. Cậu cũng chỉ mới 17 tuổi, cũng mơ hồ về tương lai, từng là người được mọi người vây quanh nhưng lại bỗng phát hiện hóa ra mình cũng chỉ là người bình thường.
Kỷ lục thế giới cho nội dung 400m hỗn hợp là 4 phút 03 giây 84.
Thành tích của An Đông là 4 phút 13 giây.
Thành tích của cậu là 4 phút 17 giây.
Chênh nhau bốn giây.
Trần Nhất Lan lật người, lúc còn ở đội tuyển tỉnh thì đồng đội còn động viên nhau, nhưng bước lên cao hơn đều toàn là cạnh tranh khốc liệt, cùng lắm cũng chỉ vỗ vai nhau một cái, nói một câu cố lên.
Làm gì có tình người như câu của Ôn Sơ Nịnh.
Trần Nhất Lan ngủ rất say, hiếm khi mộng mị. Cậu mơ thấy ngày còn bé, lúc đó cậu đã bơi rất giỏi rồi. Trần Kiến Bình thì làm huấn luyện viên ở trường thể tháo phía sau khu nhà công vụ, cậu cũng ngâm mình trong bể bơi đó suốt.
Lúc đó có mấy đứa nhỏ nghe nói nên chạy tới khen lấy khen để.
Sau này vào đội tuyển thành phố, đội tuyển tỉnh, có rất nhiều người ngưỡng mộ cậu.
Rồi sau đó nữa, cả lời cổ vũ cũng trở nên xa xỉ.
Trong đội chẳng ai rảnh mà chiều chuộng cảm xúc nhạy cảm của cá nhân, các đàn anh đàn chị cũng từng như thế, những người có thể thực sự tham gia những giải đấu lớn không chỉ thắng ở thành tích hay kỹ thuật mà còn thắng ở tâm lý vững vàng.
Chỉ còn một người duy nhất…
Ôn Sơ Nịnh nói với cậu, cậu rất tuyệt vời.
–
Hồ sơ học bạ của Trần Nhất Lan vẫn ở trường thể thao tỉnh, cuộc sống thường nhật của cậu rất đơn giản, nếu không có giải thì tập ở trường, có giải thì tới thủ đô, đến trụ sở huấn luyện tập tiếp.
Cuối tháng 8, Uông Như đã đến hai lần, giáo viên trường thể thao tỉnh nghe Cảnh Ái Quốc và Trần Kiến Bình nói cũng chỉ cho rằng Uông Như đang vớ vẩn, thế là lấy cớ bảo để vài tháng nữa rồi tính, tìm cách thoái thác.
Cuối cùng chẳng làm được gì, chỉ có thể cho Trần Nhất Lan tạm học ở lớp thường trong hai tháng.
Uông Như cứ lải nhải suốt, bà thấy có gì đó không ổn nhưng giờ nhờ người khác thì đúng là khó hơn lên trời, bà nói, “Mẹ nghĩ con nên học cho giỏi đi, sau này thi vào trường đại học tốt, thời buổi này làm gì chẳng được? Không phải mẹ không ủng hộ con, nhưng chúng ta cũng phải nhìn vào thời thế đã, con thấy cha con làm huấn luyện viên trường thể thao tỉnh, hồi trẻ cũng giành không ít giải trong nước đúng không? Cuối cùng thì sao, cuối cùng chỉ làm huấn luyện viên trong cái trường nhỏ ấy, Olympic bốn năm mới có một lần, mấy ai mà lọt vào được hả con? Cả huấn luyện viên Cảnh Ái Quốc của con nữa, mang danh huấn luyện viên đội tuyển quốc gia mà mẹ cũng chẳng thấy đào tạo được ai vô địch Olympic…”
Trần Nhất Lan không ừ hử gì, chỉ ngồi trong phòng xem tài liệu mà Cảnh Ái Quốc gửi cho mình sáng nay.
Uông Như lải nhải một hồi, ý chính vẫn là không muốn cậu bơi tiếp nữa.
Thực ra cậu cũng quen với mấy lời này rồi, trong đội cũng có phụ huynh gọi điện tới, không muốn con mình bơi tiếp vì xót con cực khổ luyện tập ngày đêm.
Nhưng Uông Như là vì sĩ diện.
Trước đây lúc được nghỉ về nhà, Uông Như thường hay so sánh chồng người ta thành đạt ra sao, con người ta học giỏi thế nào.
Trần Kiến Bình thì yên lặng ăn cơm, Trần Nhất Lan cũng chẳng đáp lại được gì.
Trần Nhất Lan nhìn tài liệu, chợt nghĩ, cậu bơi nhiều năm thế rồi mà Uông Như chẳng thèm tới xem lấy một lần. Lúc đầu bà ủng hộ cũng là vì phụ huynh nhà nào đó nói: Trần Nhất Lan bơi giỏi quá, giành được bao nhiêu là giải quán quân.
Lứa tuổi này vốn nhạy cảm, chỉ là đa phần đám con trai đều giấu trong lòng.
Trần Nhất Lan im lặng không nói, Uông Như nói một hồi rồi soi gương trước cửa, sau đó đi làm.
Bảo trong nồi áp suất ở bếp có chừa cháo cho cậu, tối nhớ ăn.
Trần Nhất Lan cũng không đáp lời.
Cũng thương cho Cảnh Ái Quốc, đã sắp 60, chuẩn bị về hưu tới nơi rồi mà vẫn gắng sức học cách dùng máy tính để làm bảng biểu, tài liệu, tận tâm soạn giáo án luyện tập cho bọn trẻ.
Bơi hỗn hợp là bơi theo bốn kiểu, bơi bướm, bơi ngửa, bơi ếch và bơi tự do.
Bơi bướm và bơi ếch tốn nhiều thể lực, bơi ngửa dùng để làm chậm, bơi ếch để điều chỉnh thể lực, bơi tự do là để chạy nước rút. Trong đó, bơi ngửa và bơi ếch đóng vai trò then chốt, còn bơi bướm và tự do thì cần kỹ thuật và tốc độ.
Trần Nhất Lan có sức bật và sức bền cao, bơi ngửa làm chậm tốc độ, thường sau khi xuống nước thì môn bơi thứ hai sẽ tạo ra sự khác biệt, nhưng vì kiểu thứ hai kéo chậm lại nên dùng nước rút mạnh thì tổng thành tích vẫn thua một chút.
Cảnh Ái Quốc liên tục điều chỉnh kế hoạch luyện tập, cho cậu thử bơi ở các nội dung khác để phá vỡ điểm yếu.
Không chỉ có bấy nhiêu, Cảnh Ái Quốc ở thủ đô xa xôi huấn luyện đội nhưng vẫn không quên soạn phương án mới gửi cho cậu.
Gửi rồi còn kèm theo một tin nhắn thoại —
“Em tập cho chăm vào, phải xuống nước hàng ngày để giữ cảm giác đấy — Cái thằng bên kia! Làm gì đấy hả?!”
Trần Nhất Lan khẽ bật cười.
Cảnh Ái Quốc luôn bảo “nghiêm sư xuất cao đồ”, nhưng ông lúc nào cũng quan tâm tới họ.
–
Trần Nhất Lan chẳng mấy để tâm tới chuyện khai giảng, mãi tới cuối tháng, Uông Như mới lôi cậu tới trường ký tên.
Tỉnh S vốn chủ trọng phát triển thể dục thể thao, đặc biệt năm nay còn tổ chức một Đại hội thể thao dành cho học sinh trung học, chính phủ yêu cầu trường nào cũng phải đăng ký tham gia.
Trường Trung học số 1 vốn kém về khoản thể thao, lúc Uông Như đi nộp hồ sơ có tình cờ gặp Hiệu trưởng đang uống trà trong phòng Giáo vụ. Hiệu trưởng là người đam mê thể thao, nhiều năm theo dõi các hoạt động liên quan nhưng cũng chỉ đành bất lực trước áp lực thi cử, học sinh chỉ cắm đầu lo học, ông cũng chẳng làm gì được.
Trong trường có một lớp chuyên Thể dục, nhưng cũng chỉ để phục vụ việc xét tuyển đại học thôi chứ chuyên môn thật sự chẳng vào đâu. Trường bên cạnh lần nào tham gia hội thao cũng giành giải, còn trường Trung học số 1 thì cứ như chạy hùa theo số lượng thôi vậy.
Mấy trường lân cận đều bảo trường Trung học số 1 là một đám mọt sách chỉ biết học.
Lúc này vừa nhìn thấy Trần Nhất Lan, ánh mắt của Hiệu trưởng trung niên sáng rực lên.
Nhưng trong lòng vẫn không chắc chắn lắm, dù sao Trần Nhất Lan cũng thi đấu nhiều năm rồi, chẳng biết tình hình ra sao đây.
Uông Như thì mắt rưng rưng, kéo Hiệu trưởng nài nỉ một lúc lâu, nhưng Hiệu trưởng liếc sang nhìn người bên cạnh lại thấy Trần Nhất Lan chẳng tỏ thái độ gì, trông chẳng giống người tự nguyện chút nào.
Nhân lúc Uông Như sang phòng Giáo vụ khác bên cạnh, Hiệu trưởng rót cho cậu một ly nước, “Giờ em đang…”
“Huấn luyện viên cho em nghỉ hai tháng, mẹ em là thế đấy ạ, hồ sơ của em vẫn còn ở trường thể thao, hai tháng sau em phải về đội tập rồi, làm phiền thầy rồi ạ.”
Dù Trần Nhất Lan không nói nhiều nhưng vẫn lễ phép đâu ra đấy.
“À à, ra vậy.” Hiệu trưởng hiểu ra, lại hỏi cậu, “Năm nay thành phố chúng ta có Đại hội thể thao, em có muốn đại diện trường tham gia không?”
“À đúng rồi, xem đầu óc thầy này,” Hiệu trưởng không lòng vòng, là một người trung niên khá thân thiện, mấy ngày nay mới xử lý xong chuyện phân ban Tự nhiên, Xã hội, bảng xếp hạng vẫn còn trên bàn nên bèn cầm lên xem thử, “Vừa hay hai lớp cuối là lớp năng khiếu Thể dục, áp lực học hành không nhiều đâu.”
Trần Nhất Lan vô tình liếc nhìn.
Không dày lắm, trang đầu tiên là bảng xếp hạng của lớp số 6.
Không cần có bộ lọc đặc biệt.
Cậu vừa nhìn đã thấy tên Ôn Sơ Nịnh.
“Lớp số 6 đi ạ.”
“Lớp số 6 ư?” Hiệu trưởng cầm lên xem, “Lớp số 6 là lớp Xã hội đấy.”
“Không sao ạ, em nghe hiểu bài được mà.”
“Cũng được.” Hiệu trưởng đồng ý, dù sao thân phận của Trần Nhất Lan cũng khác mà.
–
Hôm nay Ôn Sơ Nịnh không vui cho lắm.
Không chỉ vì sắp khai giảng mà còn là vì sáng nay cô nhận được điện thoại của Ôn Thiệu Huy.
Không nhắc thì thôi, nhắc tới là Ôn Sơ Nịnh lại ỉu xìu.
“Bé Nịnh à, kỳ thi cuối kỳ vừa rồi là sao vậy?” Rõ ràng Ôn Thiệu Huy đang ở ban công nhà gọi cho cô, “Cha nhờ dì Hứa xem giúp rồi… Sao con lại đứng hạng 6 trong lớp vậy? Lại còn kém hạng 5 có 1 điểm.”
Hạng 6 ư?
Lúc đó Ôn Sơ Nịnh đang ngồi trên bàn học nghe bài nghe tiếng Anh, lúc nghe chữ hạng 6 tim chợt nhói lên một chút.
“Nhưng cũng không sao, may có dì Hứa của con làm ở trường Trung học số 1, lớp số 6 thiếu hai người. Chắc con cũng biết chen người vào lớp trọng điểm vất vả cỡ nào đúng không, dì Hứa của con vẫn là giáo viên, nói lớp chọn với lớp thường không giống nhau đâu… Bé Nịnh à, có rảnh thì con nhớ cảm ơn dì Hứa đàng hoàng đấy nhé.”
“… Vâng, cha, con biết rồi.”
“Ừ, hôm nay con có rảnh không?” Ôn Thiệu Huy hỏi, “Em gái con vừa thi đậu vào khối cấp 2 của trường Trung học số 1, hôm nay dì Hứa con nấu cơm, hay là con tới sẵn cảm ơn dì luôn đi.”
“Cha ơi, hôm nay con…” Ôn Sơ Nịnh cầm điện thoại, vô thức muốn từ chối.
“Chốt vậy nhé, tranh thủ trước khi khai giảng về ăn chung bữa cơm nào.”
“Cha…”
Ôn Sơ Nịnh chưa kịp nói hết thì Ôn Thiệu Huy đã cười hề hề cúp điện thoại.
Ôn Sơ Nịnh ngồi trước bàn, trong tai nghe vẫn phát bài nghe nhưng cô chẳng còn tâm trí đâu mà nghe nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào tờ đề trước mặt, lòng trống rỗng.
Trường chia ban vào năm lớp 11, mỗi khối có hơn hai mươi lớp.
Trước đây học lớp 10, bốn lớp đầu đều là lớp chọn, Ôn Sơ Nịnh thì học lớp thường, lớp 11 mở thêm hai lớp số 5 và số 6, Xã hội và Tự nhiên đều thêm một lớp được chọn từ ba học sinh đứng đầu mỗi lớp thường.
Rủi ở chỗ lần này Ôn Sơ Nịnh đứng thứ 4.
Lại phải nhờ dì Hứa.
Lúc mới vào trường Trung học Lâm Giang 1, cha cô đã muốn nhờ dì Hứa kéo cô vào lớp chọn, nhưng Ôn Sơ Nịnh bảo không cần, dù sao lớp 11 cũng chia ban, giờ không cần thiết.
Nhưng thật ra là cô muốn tự cố gắng, thế mà lúc nào cũng thiếu đúng một chút.
Cô đã rất cố gắng rồi mà.
Cha và dì Hứa có gia đình riêng, sinh thêm một cô con gái, ngoan ngoãn, thông minh và khôn khéo, được cha mẹ yêu chiều, đứa em cùng cha khác mẹ của cô tên là Ôn Hứa.
Đến cả tên cũng là sự kết hợp giữa họ cha và họ mẹ.
Còn Chu Mộng vốn bận tối mặt tối mày, lúc cha kết hôn chỉ lãnh đạm chúc mừng một câu, nhưng Ôn Sơ Nịnh cứ có cảm giác Chu Mộng đang trốn tránh.
Lần này thì trốn hẳn ra nước ngoài, bỏ mặc cô đối diện một mình.
Lúc nhỏ không cảm thấy gì, sau này lớn lên mới dần nhận ra, hóa ra có một số người, một số thứ, đã khác xưa lắm rồi.
Ví dụ như việc tới nhà cha, dù dì Hứa ngoài mặt khách sáo nhưng chung quy cũng chẳng liên quan gì tới cô, cô tới lúc cha không có ở nhà thì dì cũng chỉ gật đầu một cái, chỉ mỉm cười dịu dàng, quan tâm con gái mình.
Cô như người ngoài vậy.
Nhưng Ôn Thiệu Huy lại nhớ cô, Ôn Sơ Nịnh cũng không muốn đẩy Ôn Thiệu Huy vào thế khó, bình thường rất ít khi gọi điện thoại.
Ôn Sơ Nịnh nhặt bút lên, tính làm bài nhưng trong đầu cứ ong ong lên.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.