Lúc về nhà sau bữa ăn, Ôn Sơ Nịnh vẫn ủ rũ.
Thực ra cô đã đoán được chuyện này từ trước rồi.
Dì Hứa là giáo viên Toán khối 12 ở trường Trung học số 1, vốn dĩ là người nghiêm khắc, Ôn Sơ Nịnh cũng vô thức hơi e dè với dì ta.
Tới nhà cha, khắp nơi trong nhà toàn bày đồ của em gái Ôn Hứa.
Ôn Thiệu Huy đang nấu ăn, dì Hứa thì kèm Ôn Hứa, năm nay lên lớp 7, làm bài tập.
Ôn Sơ Nịnh ngồi trong phòng khách, chẳng biết phải làm gì.
Rồi cô nghe dì Hứa nói với cha —
“Gần đây thành tích môn Toán của Ôn Hứa tụt mấy hạng, ban đầu còn tính cho con bé vào lớp chuyên sâu của cấp 2 nữa.”
“Mới lớp 7 thôi mà, gấp cái gì.” Ôn Thiệu Huy cười ha hả.
“Sao không gấp được, vào lớp chuyên sâu mà ổn định trong TOP 10 thì sẽ được tuyển thẳng vào lớp chọn ở trường Trung học số 1 đấy, chuyện giáo dục phải bắt đầu từ nhỏ chứ.”
“Đừng tạo áp lực cho con bé mà.”
“Áp lực cái gì! Thi đại học chỉ thua 1 điểm thôi mà cách mấy nghìn tên đấy!”
Ôn Thiệu Huy cười ha hả, tiếng xào nấu vang lên lạch cạch trong bếp.
Dì Hứa bất mãn, đòi tự nấu bảo Ôn Thiệu Huy ra ngoài nói chuyện.
Mùi cơm thơm lừng từ từ lan ra, những lời này vô tình hoặc cố tình đã khiến trái tim Ôn Sơ Nịnh chua xót.
Lúc cô đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-tinh-khong-ten-manh-ngu-nguyet/2842085/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.