Tới ngày khai giảng lại không hề náo nhiệt như tưởng tượng, trường Trung học Lâm Giang 1 rất rộng, mô hình giáo dục đa dạng, phía trước là khu giảng dạy cấp 3 bình thường, mấy tòa nhà phía sau mới xây mới là khu lớp quốc tế.
Học sinh khối 10 mới nhập học, khối 11 thì chia ban, khối 12 đã bắt đầu ôn thi từ ngày đầu tiên khai giảng.
Khối 11 là đặc biệt nhất, không thư thả như khối 10 mà cũng chưa bị áp lực nhiều như khối 12.
Lớp số 5 và số 6 đều là tập hợp những học sinh giỏi từ các lớp khác ghép lại, lớp số 5 là ban Tự nhiên, lớp số 6 là ban Xã hội.
Mọi người đều tới rất sớm, ai cũng tự chọn chỗ ngồi, lúc Ôn Sơ Nịnh tới thì chỉ còn chỗ ở hàng sau thôi.
Ôn Sơ Nịnh đeo cặp đi vào, nhìn lướt qua rồi chọn hàng thứ hai từ dưới đếm lên, ngồi cạnh một cô bạn đang chăm chú đọc sách. Ôn Sơ Nịnh ngồi xuống, nhìn thoáng qua, là tiểu thuyết.
Ôn Sơ Nịnh từng gặp cô ấy, trước cô học lớp 10/10, bạn nữ này học ngay lớp bên cạnh, trông cởi mở hoạt bát hơn cô, hình như là lớp trưởng lớp bên cạnh, tên Thư Khả Bội.
Hai người từng là hàng xóm với nhau hồi lớp 10 nên cũng xem như hơi quen nhau.
Chủ nhiệm lớp là giáo viên môn Văn, tên Minh Đào, tiếc là ở độ tuổi xuân xanh mà đầu đã bị hói, đeo một cặp kính gọng đen, thêm cái bụng bia tròn vo.
Thầy giáo Minh Đào này cũng có rất nhiều truyền thuyết trong trường cấp 3 —
“Tụi mày đoán xem ông thành bụng bia đầu hói đó dạy môn gì?”
“Chắc là Vật lý, nếu không phải thì là Hóa.”
“Sai! Anh Đào dạy Văn đấy, khối 11 có tám giáo viên Văn, ai cũng đẹp như hoa, lúc họp Minh Đào đứng giữa đó cứ như bảy người đẹp và một quái vật vậy, ha ha, mà tụi mày đoán thử xem năm nay Minh Đào bao nhiêu tuổi đi?”
“Ít nhất cũng phải 40 nhỉ?”
“Sai! Năm nay Minh Đào mới 28 thôi em!”
Vài nam sinh nghịch ngợm kinh ngạc cười phá lên.
Ôn Sơ Nịnh nhìn lướt một vòng, chỉ thấy một gương mặt quen thuộc — Diệp Hạo Đông.
Diệp Hạo Đông cũng thấy Ôn Sơ Nịnh, còn hơi ngượng ngùng tới chào cô. Ôn Sơ Nịnh không hiểu sao đáng lẽ cậu ta học bên Tự nhiên mà sao lại chạy tới lớp Xã hội rồi.
Nhưng cô không nói nhiều mà chỉ cười xem như đáp lại.
Ngày khai giảng, cả lớp rôm rả, cửa trước và cửa sau đều mở ra. Ôn Sơ Nịnh lặng lẽ lấy bài tập ra, nghe thấy tiếng bước chân cũng chẳng buồn ngước lên, chỉ ngửi thấy mùi hương quen thuộc thoang thoảng.
Hôm nay trước khi đi Ôn Sơ Nịnh còn cố tình dừng lại ở tầng 4, tính đợi Trần Nhất Lan. Nhưng cô cũng chưa chắc cậu đã làm xong thủ tục nhập học chưa nên cuối cùng chỉ gửi tin nhắn cho cậu thôi. Huống hồ gì Chu Tuyển Dương vẫn đang ở dưới lầu đợi cô, bảo tiện đường nên sẽ đưa cô tới trường.
Kỳ nghỉ hè ngắn ngủi đã kết thúc nhưng dường như vẫn còn gì đó trong những ngày ấy còn đọng lại.
Ôn Sơ Nịnh yên lặng chuẩn bị hết các dụng cụ học tập, chợt vai bị vỗ nhẹ.
Cả cô và Thư Khả Bội đều cùng ngước lên nhìn.
Sau đó, Ôn Sơ Nịnh chạm phải một đôi mắt cong cong mang theo ý cười. Cửa sau của lớp không đóng, ánh nắng cuối hè rực rỡ chiếu vào, gió hành lang lật tung vài trang sách khiến tiếng xào xạc vang lên.
Trần Nhất Lan ngồi ngay phía sau cô, thân hình nổi bật hơn hẳn so với nam sinh cùng lứa, ánh nắng đọng lại trên vai cậu khiến cậu thiếu niên càng rạng rỡ sức sống hơn. Cậu hơi nhướng mày nhìn cô, “Chào buổi sáng nhé, Ôn Sơ Nịnh.”
Tôn Gia Diệu lại càng đắc ý hơn, “Lại gặp nhau rồi nè.”
Trong lúc nhất thời Ôn Sơ Nịnh chưa phản ứng lại kịp, may mà chỉ trong một thoáng chốc thôi, chuông tự học buổi sáng đã vang lên. Minh Đào ôm vài tập tài liệu bước vào, dõng dạc phát biểu vài phút.
Đại khái là nói lớp số 6 gồm những người giỏi nhất trong các lớp, sau này phải học hành cho thật giỏi, sau đó lại nói sơ lược về kế hoạch cho học kỳ này.
Học kỳ I của lớp 11 thật sự rất bận, thầy cô các bộ môn sẽ dạy hết chương trình lớp 11 và 12 ngay trong học kỳ này, sang học kỳ II sẽ bắt đầu ôn tập vòng 1.
Ôn Sơ Nịnh chỉ nghe những điểm chính, mấy lời diễn thuyết truyền cảm hứng thì tai này lọt tai kia cũng được.
Minh Đào nói chừng mười phút thì bắt đầu tới lễ khai giảng.
Bạn cùng lớp không phải hoàn toàn xa lạ, chỉ là Ôn Sơ Nịnh hơi nhát người lạ mà thôi.
Các bạn học lần lượt đi ra hành lang, Thư Khả Bội kéo áo Ôn Sơ Nịnh, hai người cũng xem như dính nhau từ đấy.
Thư Khả Bội rất dễ gần, chủ động khoác tay Ôn Sơ Nịnh, nhân lúc ít người còn nhỏ giọng hỏi, “Cậu quen hai người ngồi sau hả?”
“Ừm, quen.” Ôn Sơ Nịnh mím môi.
“Tên gì vậy?” Thư Khả Bội khẽ ho một tiếng, “Cái cậu mà bảo lại gặp nhau ấy.”
“Tôn Gia Diệu.” Ôn Sơ Nịnh bỗng thấy nhẹ người đi.
“Hai người họ cao thật đấy.” Thư Khả Bội cảm thán.
Không chỉ cao mà dáng người cũng phát triển cứng cáp hơn so với lứa tuổi thiếu niên nhờ luyện tập thời gian dài, mặc đồ bình thường thôi mà họ cũng như người mẫu đang catwalk vậy.
Hai người họ sóng vai nhau đi đằng trước, tòa dạy học của trường Trung học Lâm Giang 1 rất rộng, hành lang lộ thiên, trời trong nắng sáng.
Học sinh từ các lớp đi ra, Trần Nhất Lan và Tôn Gia Diệu cao hơn hẳn so với đám đông, cộng thêm gương mặt nổi bật nên thu hút được rất nhiều ánh mắt từ các bạn gái.
Buổi lễ chào cờ hôm ấy, học sinh xếp thành hai hàng, nắng đầu thu gắt, các lãnh đạo trường ở trên khán đài phát biểu, ngày chào đón học sinh mới lúc nào cũng rất hào hứng.
Ôn Sơ Nịnh và Thư Khả Bội tới hơi trễ nên chỉ đành đứng sau hàng, Trần Nhất Lan và Tôn Gia Diệu là người cao nhất trong lớp nên cũng đứng sau cùng.
Sau màn truyền lửa sĩ khí là đại diện học sinh và giáo viên lên phát biểu, cuối cùng Hiệu trưởng tuyên bố một sự kiện, “Cuối tháng 9 thành phố Lâm Giang sẽ tổ chức Đại hội thể dục thể thao dành cho học sinh trung học, mỗi khối đều phải tuyển người đăng ký tham gia. Các em đừng chỉ vùi đầu lo học, phải rèn luyện thể lực, nâng cao thể chất toàn dân…”
Tiếng micro vang vọng khắp sân trường.
Có người vui, cũng có người buồn.
Đối với học sinh cấp 3 đang bận học mà nói, Đại hội thể dục thể thao là thời gian hiếm hoi để thư giãn, nhưng cũng có một số học sinh giỏi lại nghĩ đó chỉ là lãng phí thời gian.
Ngày đi học đầu tiên, các giáo viên bộ môn làm quen với lớp. Lúc đầu Ôn Sơ Nịnh còn hơi phân tâm, kết quả là thấy hai người phía sau im lặng quá nên mới nhân lúc giữa giờ mà quay đầu nhìn lại.
— Hóa ra Tôn Gia Diệu ngủ rồi.
Trần Nhất Lan thì đang ghi chép rất chăm chú.
Ôn Sơ Nịnh quay đầu lại, Thư Khả Bội đi lấy nước rồi.
Cô nhỏ giọng hỏi, “Cậu nghe có hiểu gì không đấy?”
“Tớ có mù chữ quái đâu.”
Trần Nhất Lan thấy hơi buồn cười, còn khá kiên nhẫn đẩy tập vở tới, bên trên ghi vài dòng ghi chú.
Thư Khả Bội bưng nước từ cửa sau đi vào, kết quả vô tình đụng phải ghế của Tôn Gia Diệu khiến cậu ta dụi mắt tỉnh dậy, mơ màng ngồi thẳng dậy.
Vừa thấy một cô bé xa lạ, Tôn Gia Diệu “Á” một tiếng, ngẩn người ra.
“Đừng để ý tới nó, trong đội bọn tớ cũng có đội viên nữ nhưng nó ít khi tiếp xúc với con gái lắm.”
Trần Nhất Lan giơ tay tát nhẹ Tôn Gia Diệu.
Thư Khả Bội cũng “À” một tiếng, chạm mắt với Tôn Gia Diệu rồi chợt thấy ngại, lí nhí nói, “Không sao đâu.”
Ôn Sơ Nịnh định quay lên, mối quan hệ “thanh mai trúc mã” giờ biến thành “bạn bàn trước bàn sau”, nhưng thực ra trong một khoảnh khắc, trái tim cô vẫn trào dâng một niềm vui khôn tả.
Cô muốn thi vào Ngoại ngữ Hoài Xuyên, cậu thì muốn giành huy chương Vàng.
Suy nghĩ của con gái như ánh nắng, chỉ một tia nhỏ thôi cũng khiến mối tình non nớt bắt đầu nảy nở, rễ tẻ nhánh ra khắp nơi.
Nhưng nói cho cùng thì cô vẫn muốn trở nên giỏi giang hơn — Cô tin rằng Trần Nhất Lan chắc chắn sẽ giành được huy chương Vàng.
Cô cũng phải xuất sắc hơn.
Chuyện xa hơn thì cô không dám nghĩ tới.
Buổi sáng có bốn tiết, tiết thứ tư là tiết Thể dục. Vừa hết tiết ba, giáo viên Thể dục đã cầm còi đi tới, bảo lát nữa tập trung ngoài sân.
Sau tiết Văn, Sử và Toán đầy tra tấn, cuối cùng cả đám cũng lên tinh thần nhờ tiết Thể dục này.
Trường Trung học Lâm Giang 1 có diện tích lớn, cũng là trường trọng điểm cấp tỉnh nên cơ sở vật chất rất đầy đủ, chỉ riêng khu dạy học thôi cũng đã có bốn tòa nhà rồi, bãi tập thì chia theo khu cấp 3 với lớp Quốc tế.
Vì tỉnh S từng sản sinh ra rất nhiều vận động viên nổi tiếng nên các trường rất chú trọng thể chất. Trường Trung học số 1 có cả một bể bơi ngoài trời chuyên nghiệp, tiếc là thành tích Thể dục của trường vẫn lẹt đẹt, hết cách.
Ngoài lớp phổ thông ra, trong trường còn có vài lớp năng khiếu, một phần giúp tỉ lệ đậu đại học của trường luôn đứng vững là TOP 1 tỉnh.
Khối 10 đang huấn luyện quân sự ở căn cứ ngoài trường, thiếu một khối, trường bỗng trống trải hẳn.
Trên bãi tập chỉ có hai lớp đang học Thể dục, một là lớp 11/6 của họ, lớp còn lại thì…
Trông đều khá cao ráo.
“Hình như bên kia là lớp Thể chất khối 12 đấy.”
Thư Khả Bội thân mật khoác tay Ôn Sơ Nịnh, Ôn Sơ Nịnh cũng thuận mắt nhìn theo. Trường Trung học số 1 có đội điền kinh nhưng mấy năm nay không có thành tích gì, chủ yếu đều là để đạt điểm sàn đại học thấp thôi, người muốn đi theo chuyên nghiệp thật sự rất hiếm.
Một khi sở thích dính vào cái nghề thì sẽ sàng lọc ra một phần lớn.
Thầy Thể dục thổi còi, Ôn Sơ Nịnh đã từng gặp thầy này lúc học Thể dục lớp 10. Thầy tên Tần Soái, vóc dáng cao lớn, da ngăm đen, tính cách cởi mở hòa nhã, vì ngoại hình nổi bật nên thời ấy có rất nhiều nữ sinh nhìn trộm thầy, tất nhiên cũng điều tra được kha khá thông tin của thầy.
Nghe nói thầy Thể dục này từng là vận động viên chuyên nghiệp, sau này giải nghệ vì chấn thương gì đó rồi về trường trung học này dạy.
Tần Soái mặc quần short màu xanh rằn ri, áo thun đen, trong tay cầm một cái quạt xếp bằng giấy phe phẩy, “Hôm nay trời nóng nên không bắt tụi em chạy nữa, làm mấy lượt nâng cao đùi khởi động là được, phòng dụng cụ ở kia kìa, học kỳ này tụi em nhớ chú tâm tới môn Thể dục đó! Bài kiểm tra năng lực học tập có cả môn Thể dục, các mục kiểm tra dán đằng trước, lát nữa tự chọn đi. Lớp chúng ta có lớp trưởng chưa?”
Các bạn học đều đứng dưới bóng cây, con gái thì cầm quạt, con trai thì tụm lại xì xào.
Thấy không ai trả lời, Tần Soái vỗ đại vai một nam sinh, “Em làm đi, nhờ em mấy ngày tới bảo các bạn đăng ký thêm vào bảng này nhé, cả Đại hội thể thao nữa, các em cũng nên tích cực đăng ký vào, tích cực tham gia hoạt động tập thể hơn nhé! Tiết Thể dục sau nộp lại cho thầy, lớp mình học Thể dục vào chiều thứ Tư nhỉ, ngày mốt phải không?”
Ôn Sơ Nịnh nhìn thoáng qua, là Diệp Hạo Đông.
Diệp Ngô Đồng “Dạ” một tiếng, sờ đầu, “Hình như là vậy ạ…”
Tần Soái, “Ừ, thứ Tư tuần sau nộp lại bảng này cho thầy, giờ thì giải tán, ai muốn làm gì thì làm đi.”
Mọi người giải tán tại chỗ, có vài nam sinh đã quen kéo nhau đi chơi bóng rổ, vài nữ sinh thì vào phòng dụng cụ lấy vợt cầu lông.
“Tụi mình đi xem mấy môn kiểm tra năng lực học tập đi.”
Vừa giải tán, Thư Khả Bội đã kéo tay Ôn Sơ Nịnh tới bảng thông báo chọn môn.
Không hiểu sao Ôn Sơ Nịnh rất có thiện cảm với cô bạn này — Trước đây lúc học lớp 10, hoàn toàn xa lạ, nữ sinh trong lớp đều có một nhóm bạn riêng, thế mà cô chẳng quen ai, cộng thêm việc hồi ấy chỉ chú tâm lo học thôi nữa.
Lúc ấy Ôn Sơ Nịnh vẫn cứ có cảm giác ngột ngạt, vì Hứa Yến dạy Toán ngay lớp bên cạnh, lại còn là một trong những giáo viên chủ nhiệm chính trong khối. Khi đó cô nghĩ chắc chắn Hứa Yến sẽ báo lại tình hình của mình cho Ôn Thiệu Huy nghe.
Có một người xuất sắc quá mức như Ôn Hứa, Ôn Sơ Nịnh không muốn trở thành cái nền cho người ta.
Cô không nghĩ mình là người hiếu thắng, nhưng đối với đứa em gái cùng cha khác mẹ này, cả Hứa Yến nữa, cô cứ muốn cố gắng thêm một chút, ít nhất là không thật sự trở thành cái nền để tôn Ôn Hứa lên.
Có vài bạn học đang tụ lại xem bảng thông báo, Ôn Sơ Nịnh và Thư Khả Bội chen vào đọc thử.
Nhóm nữ: Đệm bóng chuyền, chạy 800m, cầu lông, hít xà, nhảy xa không chạy lấy đà.
Nhóm nam: Bóng rổ, chạy 1000m, cầu lông, hít xà, nhảy xa không chạy lấy đà.
Chỉ cần chọn một là được.
“Hồi cấp 2 tớ suýt trượt môn đệm bóng chuyền nên tính chọn chạy 800m, Ôn Ôn, cậu chọn môn nào?”
Thư Khả Bội lắc lắc tay cô.
Ôn Sơ Nịnh nhìn lướt một vòng, suy nghĩ nửa giây, đúng là chạy 800m là ổn nhất.
Thư Khả Bội với Ôn Sơ Nịnh đi tìm Diệp Hạo Đông để chọn môn, trán cậu ta lấm tấm mồ hôi, đứng dưới bóng râm, trải mấy tờ đăng ký trên bàn bóng bàn.
“Tụi tớ đăng ký chạy 800m nha.” Thư Khả Bội kéo Ôn Sơ Nịnh lùi vào chỗ râm mát hơn.
“OK.”
“Hai cậu có muốn đăng ký thi đấu Đại hội thể thao không? Tớ thấy trên này ghi mỗi lớp phải có mười người lận.” Diệp Hạo Đông như thấy cứu tinh, “Vừa rồi tớ hỏi mấy bạn nữ bên kia mà chẳng ai chịu đăng ký cả.”
Ôn Sơ Nịnh nhìn thoáng qua bên đấy, đúng là có vài nữ sinh đang ôm sách giáo khoa mới phát, ngồi trong bóng râm học từ vựng.
Lớp chọn mà, ai mà chẳng muốn tranh thủ thời gian ôn bài, cũng bình thường thôi.
“Hai em là Trần Nhất Lan và Tôn Gia Diệu đúng không?”
Thầy Thể dục cầm chìa khóa từ phòng dụng cụ trở lại, đi thẳng tới hai cậu thiếu niên đang cầm vợt cầu lông.
Tôn Gia Diệu vừa tung quả cầu nhưng chưa kịp vung vợt thì Tần Soái đã tới trước mặt.
“Huấn luyện viên Cảnh của tụi em đã gọi điện thoại cho thầy rồi, hai đứa phải đăng ký môn Bơi đúng không? Vẫn là bơi hỗn hợp 400m hả?” Tần Soái đi tới, “Hay muốn thêm nội dung nào nữa không? Đại hội học sinh trung học thành phố Lâm Giang có đủ các nội dung bơi lội đấy.”
“Không ạ, chỉ 400m hỗn hợp thôi thầy.”
“Ừ,” Tần Soái lấy một chìa khóa khác từ trong túi, ra hiệu cả hai đi theo, “Trường chúng ta có bể bơi nhưng là ngoài trời, không thể so với điều kiện trong đội tuyển của các em được. Khi nào cần tập thì báo thầy một tiếng, tuyệt đối không được tự ý vào bể. Văn phòng của thầy ở tầng 1 tòa tụi em học, đa số thời gian thầy đều ở đó, nếu không thì báo cho giáo viên Thể dục khác cũng được, nói chung an toàn là trên hết.”
Tần Soái dẫn hai người đi, vừa hay đi ngang qua cổng bãi tập.
Dưới bóng cây bên lối vào bãi tập có vài cái bàn bóng bàn, xung quanh là mấy cô gái.
Ôn Sơ Nịnh cúi người đứng đó, bên cạnh là một nam sinh cao gầy.
Tôn Gia Diệu huých cùi chỏ khều Trần Nhất Lan, nháy mắt ra hiệu, “Thấy quen không?”
Cái thằng họ đã nhìn thấy ở giao lộ chỗ phòng khám Trung y.
Trần Nhất Lan không hề nhìn nam sinh ấy mà chỉ nhìn Ôn Sơ Nịnh.
Đồng phục mùa hè của trường Trung học Lâm Giang 1 rất đơn giản mà hợp quy tắc, quần đen, áo sơ mi trắng, nam nữ giống nhau, mùa thu thì đen trắng xen kẽ.
Ôn Sơ Nịnh mặc đồng phục mùa hè, áo sơ mi trắng, quần dài đen, giày thể thao trắng, cô gái bên cạnh là bạn cùng bàn cô đang kéo tay cô nói chuyện với nam sinh cao gầy ấy.
Ôn Sơ Nịnh vừa hay quay đầu lại, gió cuối hè thổi lên tóc cô khiến đuôi ngựa quét nhẹ lên cái cổ trắng như ngó sen, cô gái bên cạnh thì lắc lắc tay cô.
Lúc đầu Ôn Sơ Nịnh vẫn nghe Diệp Hạo Đông và Thư Khả Bội nói chuyện, chẳng hiểu từ lúc nào mà khóe mắt liếc thấy Trần Nhất Lan đang đi tới đây, cô vô thức ngước mắt nhìn lại, tim như đập loạn trong lồng ngực.
Thậm chí còn vô thức ưỡn ngực lên.
Tai chẳng còn nghe Diệp Hạo Đông nói gì nữa nhưng dường như lại ngửi thấy mùi chanh xanh thanh mát trong không khí thoảng qua, cô không biết nên nhìn vào đâu, chỉ thấp thoáng thấy bóng dáng cậu đang dừng ở góc chếch phía trước mình.
Đáng lẽ nên tự nhiên một chút, nhưng cô lại cảm giác được ánh mắt cậu đang nhìn về phía này.
Phải phản ứng sao đây?
Ôn Sơ Nịnh thấy cơ thể mình hơi đơ ra.
Biết là cậu chỉ tình cờ đi ngang qua nhưng đến cả nhịp thở cũng muốn điều chỉnh lại hết.
“Ôn Ôn à, hay tụi mình cũng đăng ký một môn trong Đại hội thể thao đi?” Thư Khả Bội tưởng cô không nghe thấy nên lại lắc lắc tay cô.
Diệp Hạo Đông cũng cổ vũ, “Đúng đó, Ôn Sơ Nịnh, cậu giỏi Taekwondo như thế mà, đăng ký một môn đi.”
“… Hả?” Ôn Sơ Nịnh tỉnh táo lại, một cơn gió thổi tới, vành tai hơi nóng lên, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà cô nói, “Thế thì đăng ký 800m đi.”
Thư Khả Bội cũng gãy gọn, “Được, thế tớ sẽ đăng ký 800m chung với cậu.”
Diệp Hạo Đông hơi ngượng ngùng, “Thế tớ cũng đăng ký 1000m… Dù không biết tớ chạy được không nhưng quan trọng là có tham gia.”
Một giây sau, lại có hai người đi tới.
Bóng họ che khuất ánh nắng gay gắt.
Trần Nhất Lan nhìn thoáng qua, là phiếu đăng ký Đại hội thể dục thể thao.
Tờ thứ nhất là các nội dung điền kinh.
Trên tờ này chỉ mới viết có ba cái tên, Ôn Sơ Nịnh, Thư Khả Bội, Diệp Hạo Đông.
Trần Nhất Lan cầm bút lên, viết tên mình vào.
Trần Nhất Lan, 3000m.
“Vãi bro, mày chạy 3000 nữa hả, được đó, thế tao cũng chạy chung với mày.” Tôn Gia Diệu ngạc nhiên kêu lên, không chịu thua mà viết tên rất hào hứng, sau đó trả bút về, nhìn Diệp Ngô Đồng đã sững người rồi cười nói, “Ông xem thử đi, nếu còn thiếu người môn nào thì cứ tới tìm tôi.”
“Mày bớt đi, tiết kiệm sức hộ.” Trần Nhất Lan thúc cùi chỏ vào cậu ta.
“Á, tao nhiệt huyết thế cơ mà!”
Tôn Gia Diệu cười hì hì, Tần Soái đằng trước thấy hai đứa chưa đi theo thì dừng lại quay đầu nhìn tới phía này.
“Hai đứa ổn không vậy, thi điền kinh 3000 không dễ đâu đấy nhé.”
Tần Soái có vẻ đã nghe được vài câu.
“Có gì mà không ổn thế anh Tần, thầy giải nghệ sớm nên không biết đấy chứ, giờ tụi em trong đội bơi cũng phải kiểm tra thể lực bắt buộc mà. Bài 3000m tụi em chạy nhiều rồi, Cảnh béo bảo thể lực không đạt chuẩn là không được tham gia thi đấu đâu!”
Bản tính Tôn Gia Diệu rất thân thiện, còn bá vai kề cổ Tần Soái nữa.
Tần Soái đẩy cậu ta ra, “Hỗn!”
“Hỗn gì chứ, em gọi thầy là đàn anh được không?”
Trần Nhất Lan bước chầm chậm, từ từ đi tới góc bãi tập, bên kia có nam sinh ném bóng vào rổ khiến cả nhóm reo ồ lên.
Trần Nhất Lan giả vờ nhìn sang đó rồi lại ngoái đầu nhìn một cái.
Ôn Sơ Nịnh cúi người ký tên, lưng hơi khôm xuống, tóc đuôi ngựa rủ qua vai trái, tay trái cô chống lên bàn bóng bàn, tay phải cầm bút, góc nghiêng mặt dịu dàng mà thanh tú.
Trần Nhất Lan im lặng cong môi, cất bước đi theo sau.
Trên trang giấy trắng, tên hai người họ sát cạnh nhau.
Ôn Sơ Nịnh nhìn thoáng qua bên ấy một chút, chỉ thấy bóng lưng của Trần Nhất Lan, cao ráo hiên ngang, vừa có sự rắn rỏi của thiếu niên vừa có chút bất cần đặc trưng riêng của cậu.
Cô vô thức cong khóe môi.
Thư Khả Bội kéo Ôn Sơ Nịnh tới tiệm tạp hóa gần đó mua nước, dù sao cũng đang hoạt động tự do, đa phần các nữ sinh trong lớp đều đang cầm sách giáo khoa tiếng Anh học từ mới.
Ôn Sơ Nịnh không quá đau đầu với các môn khác, chỉ có mỗi Toán là đang kéo điểm của cô xuống.
Cô học lệch khá nghiêm trọng.
Thư Khả Bội thì ngược với cô —
Tiết đầu Minh Đào có để quên bảng điểm trên bục giảng, mấy nam sinh thích hóng chuyện chuyền tay nhau xem, lúc đó Ôn Sơ Nịnh đi lấy nước cũng liếc nhìn thử.
Rõ ràng là học sinh ban Xã hội nhưng Thư Khả Bội lại học Toán rất giỏi, thang điểm 150 mà thi được những 130, nhưng tiếng Anh thì chỉ có 90 điểm thôi.
Hai người họ ngồi chung bàn cũng vừa hay, bù trừ cho nhau.
Thư Khả Bội đứng trước tủ lạnh, “Mizone* hay nước khoáng?”
(*) Loại đồ uống vitamin bán chạy nhất của Trung Quốc, thương hiệu này là công ty dẫn đầu trong phân khúc nước uống hàng ngày trong hơn 20 năm tại Trung Quốc.
“Nước khoáng đi.” Ôn Sơ Nịnh chỉ.
“OK.” Thư Khả Bội đi trả tiền, Ôn Sơ Nịnh chưa kịp lấy điện thoại ra thì Thư Khả Bội đã trả hết, đưa nước cho cô, “Khách sáo làm gì, ngồi chung bàn mà.”
Ôn Sơ Nịnh cười, “Thế để lần sau tớ mua cho cậu.”
“Khách sáo quá.”
Trong trường có một siêu thị khá to, đi theo đường chính thêm vài bước là tới bể bơi lộ thiên của trường.
Có lẽ vì sợ học sinh nghịch ngợm đuối nước nên xung quanh bể có hàng rào cao hơn 3m và cổng sắt, bình thường khóa chặt. Trường có đội bơi nhưng cũng chỉ xem là sở thích, bình thường chẳng tập được bao nhiêu.
Môn bơi này khá đặc biệt, ở lứa này mà muốn theo chuyên nghiệp thì đã quá muộn rồi.
Thư Khả Bội kéo Ôn Sơ Nịnh tới gần xem, ngoài hàng rào sắt trồng rất nhiều cây tiêu huyền, bể bơi bên trong rất to, là loại bể tiêu chuẩn dài 50m, xung quanh lát gạch men màu xanh lam, ánh nắng lấp lánh, Tần Soái đang nói gì đó với hai người nhưng không nghe được.
Ôn Sơ Nịnh chỉ thấy Trần Nhất Lan đứng trong đó, huơ tay nói gì với Tần Soái, hình như là tư thế vào nước, cánh tay trần rắn chắc cực đẹp.
Bóng cây lay động rọi ánh nắng loang lổ xuống mu bàn tay cậu, nước da trắng lạnh, cổ tay lộ xương rõ ràng, mơ hồ còn thấy được đường gân xanh dưới da.
Tôn Gia Diệu nhìn về phía này, cười với vẻ cợt nhả.
Trần Nhất Lan nghiêng đầu nhìn Tôn Gia Diệu, Tôn Gia Diệu huýt sáo một cái.
Trần Nhất Lan quay sang nhìn, bất ngờ chạm phải ánh mắt cô.
Cậu cười, nhướng mày với cô, nụ cười lười biếng như hờ hững mà lại ẩn giấu một nét quyến rũ vô hình.
Đầu óc Ôn Sơ Nịnh trống rỗng trong một giây, phản ứng đầu tiên chính là —
Có lẽ trước đây chưa từng nhìn kỹ, cậu đứng dưới nắng, vóc dáng nổi bật, tóc tai gọn gàng, cái mái lưa thưa xõa trước trán, bóng lá cây lốm đốm hắt xuống sống mũi cao thẳng khiến đôi mắt cậu càng sâu thẳm hơn.
Mắt hai mí, đuôi mắt hơi xếch lên, đường nét gương mặt vốn cứng cáp lạnh lùng nhưng khi cười lại có nét buông thả quyến rũ.
Cái nhướng mày ấy — Như đang phóng điện vậy.
Trong đầu Ôn Sơ Nịnh bất giác hiện lên hình ảnh hôm ấy, Trần Nhất Lan vịn vào thành bể bơi, linh hoạt mà chậm rãi ngoi lên khỏi bể, từng giọt nước bắn tung tóe, làn da khỏe mạnh mịn màng, cơ bắp rắn chắc vừa đủ khiến người ta khó mà rời mắt đi được.
Trần Nhất Lan mà cô giấu kín trong lòng là người rực rỡ như ánh mặt trời. Dù họ chưa từng đi qua vực sâu, nhưng cô tin chắc cậu chính là vì tinh tú tỏa sáng nhất.
Đó không phải điểm cuối cùng của cậu mà chỉ là một trạm dừng chân thôi.
Tiến thoái lưỡng nan, nhưng vẫn còn một chân trời mới.
Đời người mênh mông như biển rộng, cậu là thủy triều lên xuống, cũng là chủ nghĩa anh hùng trào dâng trong cái đêm mà cô 17 tuổi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.