🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sau tiết Thể dục là một tiết tự học, ai cũng tranh thủ làm bài tập.

Cuối tiết hay có vài phút thả lỏng, lúc nào cũng có vài bạn chụm đầu lại rì rầm, hẹn nhau hôm nay ở ăn căn tin hay ra ngoài ăn, dù trường cho học sinh tự nguyện học tối nhưng đa phần học sinh đều chọn ở lại học.

Thư Khả Bội cũng ghé tới gần, nói với Ôn Sơ Nịnh, “Hôm nay tụi mình ra quán mì trước cổng trường ăn nhé? Tiện thể mua thêm ly trà sữa luôn.”

“Tớ sao cũng được.” Ôn Sơ Nịnh cắm cúi làm bài Toán, nhìn bài tập cô Toán giao, Ôn Sơ Nịnh chẳng còn muốn ăn gì nữa.

“Làm gì đấy? Rì rà rì rầm! Ngồi im làm bài tập đi!”

Đằng trước bỗng vang lên một giọng nữ, lớp học vốn ồn ào lập tức im bặt, Ôn Sơ Nịnh ngẩng đầu lên, không ngờ lại thấy Hứa Yến.

Cô còn đang thắc mắc sao dì ta tới thì mấy giây sau mới sực nhớ Hứa Yến là chủ nhiệm trường*.

(*) Chức vụ phụ trách tổ chức, triển khai và quản lý các hoạt động giảng dạy trong trường.

Hứa Yến xách túi, rõ ràng là tranh thủ tới kiểm tra kỷ luật trước khi tan làm.

Hứa Yến chỉ quan sát vài phút rồi bỏ đi, Ôn Sơ Nịnh cúi đầu làm bài tập tiếp, kết quả nghe thấy Hứa Yến hình như đang trò chuyện với ai ở ngoài hành lang.

Chỗ ngồi của Ôn Sơ Nịnh ngay sát tường, ngẩng đầu lên là cửa sổ, thực ra cô rất hối hận khi đã ngẩng đầu lên nhìn thấy khoảnh khắc đó.

Vì cô thấy Ôn Hứa đang đeo cặp đứng cạnh Hứa Yến, mặc áo sơ mi trắng đồng phục, váy kẻ đỏ ngang gối, Ôn Hứa đang tựa vào lan can đợi mẹ.

Bầu trời 5 giờ rưỡi chiều trong vắt, ánh nắng dịu nhẹ, Ôn Hứa là người lớn lên trong sự chiều chuộng nên cực kỳ hoạt bát rạng rỡ, trông nổi bật hơn nhiều so với người trầm lặng ít nói như cô.

Từ sau khi cha mẹ ly hôn năm 7 tuổi, cô mất đi sự yêu thương của người cha, Chu Mộng thì cứ bận làm việc. Chu Tuyển Dương nói Chu Mộng mượn công việc để trốn tránh cuộc sống, nhưng trong cuộc hôn nhân của cha mẹ, chỉ có mình Ôn Sơ Nịnh là người bị tổn thương.

Không có cha mẹ đồng hành từ nhỏ, Ôn Sơ Nịnh buộc phải học cách tự lập sớm.

Đôi khi cô thật sự rất hâm mộ Ôn Hứa.

Trần Nhất Lan ngồi sau bàn Ôn Sơ Nịnh, thấy cô ngước đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu cũng nhìn theo ra, vừa hay thấy bóng lưng Hứa Yến và Ôn Hứa đang đi về cùng nhau.

Cậu từng gặp Ôn Hứa một lần, mấy năm trước có đụng mặt ở trường, là ngày Ôn Thiệu Huy đến thăm Ôn Sơ Nịnh, Ôn Hứa ngồi trên xe đợi ông.

Thấy hai người đó đi chung với nhau, Trần Nhất Lan cũng lờ mờ đoán ra được.

Lớp tự học im phăng phắc, chỉ mới thấy bóng lưng của cô vài giây đã thấy cô quay đầu đi, cầm bút lên làm bài tiếp.

Trần Nhất Lan ngẫm nghĩ vài giây.

“Cạch —”

Một cục giấy nhỏ bay từ sau lên.

Rơi chính xác lên vở của Ôn Sơ Nịnh.

Cô đặt bút xuống, mở cục giấy ra.

Trên đó vẽ một gương mặt cười nhỏ xíu, bên cạnh còn viết ba chữ: Có tớ đây.

Tan học, Trần Nhất Lan và Tôn Gia Diệu phải đi tập, Ôn Sơ Nịnh và Thư Khả Bội thì đi ăn cơm. Từ giờ tới buổi tự học tối chỉ có khoảng bốn mươi phút, hai người phải tranh thủ đi sớm.

Trong phòng học chỉ còn vài bạn đang làm bài tập.

Tôn Gia Diệu lúc học thì buồn ngủ, tới giờ tự học thì ngủ hẳn, cậu ta tự xưng “hiến dâng tất cả nhiệt huyết cho bơi lội” nên vừa tan học đã cực kỳ tỉnh táo, “Thật đấy, bơi 10km còn dễ chịu hơn đi học!”

Trần Nhất Lan đang cất mấy quyển sách vào cặp.

Tôn Gia Diệu thấy vậy thì vui vẻ trêu, “Này, sao mày còn đem bài tập về nữa.”

“Học tốt mỗi giờ, tiến bộ mỗi ngày mà.” Cậu nhớ lại cú điện thoại đã gọi cho Cảnh Ái Quốc mấy hôm trước, thuận miệng đáp.

Tôn Gia Diệu xoay cổ và cổ tay, lẩm bẩm tính xem hôm nay phải bơi bao nhiêu mét, còn phải tập cơ core nữa.

Trần Nhất Lan không quá chăm chú nghe, vừa cất sách giáo khoa vừa nghĩ tới Ôn Sơ Nịnh.

Tôn Gia Diệu thấy cậu nhét cả đống sách thì lại cười trêu ghẹo vài câu.

“Hồi ở trường thể thao có thấy mày chăm học thế đâu.”

“Giờ khác rồi,” Trần Nhất Lan nhét nốt cuốn sách cuối cùng, “Ai rồi cũng khác.”

Tôn Gia Diệu nhìn vẻ mặt bình thản của cậu, thoạt đầu khựng lại vài giây rồi nghiêm túc hỏi, “Bro, không tới mức đó đấy chứ?”

“Mức gì?”

“Không tới mức mày tính không bơi nữa, chuyển sang học văn hóa?”

“Bơi chứ,” Trần Nhất Lan kéo khóa, “Nhưng muốn tới Hoài Xuyên.”

“… Má, bro, chẳng phải tính tới Yên Kinh hay sao, sao mày lại tới Hoài Xuyên rồi?”

“Mày mà cũng nói à?” Trần Nhất Lan cười nói, “Xin lỗi nha, tao không có ý định đi xa.”

“Không ngờ mày cũng yêu quê quá nhỉ.”

“…”

Trần Nhất Lan đáp không, quê thì có gì mà yêu, phải là người mới đúng.

Ôn Sơ Nịnh và Thư Khả Bội ra ngoài ăn cơm, đối diện trường của họ có một quán mì, đúng giờ tan học nên siêu đông, Ôn Sơ Nịnh và Thư Khả Bội bèn chọn một chỗ ở góc để ngồi.

Giờ đang là giờ cao điểm, chủ quán làm món rất nhanh, Thư Khả Bội bảo Ôn Sơ Nịnh ngồi ở trong, cô ấy sẽ đi bưng mì.

Ôn Sơ Nịnh đi lấy dụng cụ ăn và giấm, vừa hay nhìn thấy một chiếc xe đang đậu ngoài đường.

Hứa Yến nắm tay Ôn Hứa, Ôn Hứa cầm củ khoai lang nướng trong tay, Hứa Yến giúp nó cầm cặp sách, chẳng biết đang nói gì.

Hai mẹ con đi tới, Hứa Yến mở cửa xe ra.

Cửa kính xe hạ xuống một nửa, Ôn Sơ Nịnh nhìn thấy gương mặt của Ôn Thiệu Huy.

Ôn Thiệu Huy cười nói chuyện với Ôn Hứa, Ôn Hứa có hơi không vui nhưng Ôn Thiệu Huy vẫn cười.

— Ôn Sơ Nịnh nhìn ra ngoài cửa kính, chiếc xe khởi động, cuối cùng Ôn Thiệu Huy vẫn không hề liếc mắt sang phía này.

Cô dõi theo chiếc xe ấy rời đi, trong khoảnh khắc ấy, cô bất giác nghĩ tới thời thơ ấu của mình.

Lúc cô còn nhỏ, vì Chu Mộng bận việc nên người đến đón cô ở trường tiểu học chỉ có Ôn Thiệu Huy, lần nào ông cũng mua cho cô ít đồ ăn vặt rồi nắm tay dắt cô về nhà.

Thực ra lúc ly hôn, Ôn Thiệu Huy và Chu Mộng không hề cãi nhau, Chu Mộng không nói gì, thậm chí còn đi công tác những ba tháng.

Thời gian đó toàn là Chu Tuyển Dương ở bên cạnh cô, chẳng biết phải giải thích thế nào.

Ôn Sơ Nịnh ngây thơ hỏi Chu Tuyển Dương, “Cậu ơi, khi nào cha con mới về ạ?”

Chu Tuyển Dương chỉ xoa đầu cô, không trả lời, cũng chẳng biết nên giải thích thế nào với một cô bé mới 6 tuổi.

Ôn Thiệu Huy thì không cần nói, hôm ông đi chỉ âm thầm thu dọn hành lý, cô bé còn tưởng cha cũng phải đi công tác giống như mẹ.

Ôn Sơ Nịnh nghĩ vậy, trong lòng đầy chua xót.

Cô cũng chỉ mới 17 tuổi, tâm tư còn non nớt, hoàn cảnh gia đình khiến cô phải hiểu chuyện trước tuổi, thực ra chỉ vì chẳng có ai để cô dựa dẫm hay kể lể.

“Ôn Ôn ơi, cậu có ăn ớt không?”

Thư Khả Bội bưng khay đặt hai bát mì xuống, Ôn Sơ Nịnh nhanh chóng điều chỉnh lại hơi thở, đứng dậy đi lấy bát đũa và giấm trong tủ khử trùng, đè nén hết mọi sự chua xót trong lòng.

“Cho ít cay thôi nhé.”

Cô xoay người, nhanh chóng dùng tay lau mắt, lúc xoay lại không hề thấy chiếc xe buýt vừa hay chạy qua, mà Trần Nhất Lan đang ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ tình cờ thấy cảnh cô lau mắt rồi quay lưng đi.

Ôn Sơ Nịnh và Thư Khả Bội ngồi ăn đối diện nhau, có lẽ vì tình cảnh vừa rồi nên tâm trạng cô hơi chùng xuống, Thư Khả Bội thì tranh thủ lướt Weibo trong lúc ăn.

Trên WeChat bất ngờ hiện ra thông báo kết bạn.

Thư Khả Bội ấn vào, vừa nhìn đã nhận ra là ai.

Tôn Gia Diệu rất tự tin, dùng ảnh selfie của mình làm ảnh đại diện.

Không phải ảnh selfie chính diện mà là góc nghiêng, vừa nhìn đã nhận ra là ai.

Thư Khả Bội chợt thấy má mình nóng lên, vừa chấp nhận đã thấy bên kia gửi tin nhắn tới.

Thư Khả Bội còn chưa kịp đặt biệt danh nữa.

[TON: Cậu ăn xong trong mười lăm phút được không?]

[Bối Bối: Chắc được, sao vậy?]

[TON: Lát nữa cậu ra ngoài một chút nha, ở ngay cổng trường ấy, mười lăm phút sau nhé, đừng nói cho Tiểu Nịnh biết.]

[Bối Bối: Gì mà thần bí vậy?]

[TON: Kể ra thì dài lắm, lát nữa nhắn cậu thì cậu ra nhé.]

[Bối Bối: OK.]

Lạ thay, tim Thư Khả Bội không kìm được mà đập nhanh hơn — Tôn Gia Diệu ngồi ngay phía sau cô ấy, bình thường họ ít khi nói chuyện với nhau nhưng lại không thể nào phớt lờ sự tồn tại của người này được.

Hôm nay Ôn Sơ Nịnh ít nói hẳn nhưng Thư Khả Bội cũng quen rồi, cô ấy rất thích bạn cùng bàn của mình, một cô gái gọn gàng, kiệm lời nhưng rất chững chạc, ở bên cạnh khiến người ta cảm thấy an tâm hẳn.

Thư Khả Bội ăn rất nhanh, lấy cớ ra ngoài mua ít đồ sẽ quay trở lại ngay, Ôn Sơ Nịnh chưa ăn xong nên vẫn đang ngồi trong quán đợi cô ấy.

Quán mì ở ngay đối diện trường, Thư Khả Bội vừa bước ra đã thấy có hai người đang đứng dưới cây.

Rất cao, dù mặc đồng phục bình thường nhưng cũng rất bắt mắt.

Thư Khả Bội chạy qua, bình thường cô ấy rất ít khi nói chuyện với Trần Nhất Lan.

Lúc này, Trần Nhất Lan đưa một cái bánh nhỏ và hai ly trà sữa cho cô ấy.

“Phiền cậu đưa bánh trứng này cho Ôn Sơ Nịnh, trà sữa là loại ấm, hai người mỗi người một ly nhé.”

“Ồ, cảm ơn nhé.”

“Không có gì, à đúng rồi… Bảo là cậu mua nhé.”

Thư Khả Bội nhận lấy, vẻ mặt Trần Nhất Lan không hề biến sắc, bàn tay thiếu niên sạch sẽ thon dài, mạch máu màu xanh càng làm nổi bật nước da trắng nõn của cậu hơn.

Cô ấy hơi tò mò, là bạn học trước sau bàn một thời gian, cô ấy chỉ biết Trần Nhất Lan và Ôn Sơ Nịnh lớn lên cùng nhau, Trần Nhất Lan không nói nhiều nhưng đối với Ôn Sơ Nịnh, chẳng biết do trực giác hay linh cảm mà cô ấy cứ thấy có gì đó đặc biệt.

Ví dụ như lúc đi ngang qua, Ôn Sơ Nịnh cúi người nhặt cục tẩy rơi dưới đất, Trần Nhất Lan rõ ràng đang tựa vào bàn nói chuyện với người khác nhưng tay lại vô thức chắn lấy cạnh bàn.

Trán Ôn Sơ Nịnh đụng trúng lòng bàn tay cậu, cô khẽ mím môi, nhỏ giọng nói cảm ơn, không hề quay đầu lại. Thế mà Thư Khả Bội đi vào theo cửa sau phòng học, rõ ràng đã thấy Trần Nhất Lan khẽ mỉm cười.

Sự đặc biệt nho nhỏ của thời niên thiếu cứ lặng lẽ giấu trong từng hành động vô tình như thế, giấu rất kỹ, sợ bị nhìn thấy nhưng lại sợ cô không biết.

Thư Khả Bội sợ Ôn Sơ Nịnh đợi lâu nên nhận đồ rồi là chạy về ngay.

Trần Nhất Lan không nán lại, vừa hay chuyến xe buýt tiếp theo cũng tới, cậu kéo Tôn Gia Diệu lên xe.

Cả hai xuống hàng cuối cùng của xe buýt, Tôn Gia Diệu nhìn lên nhìn xuống, còn dùng ánh mắt như “Chắc chắn mày có gì đó” để nhìn cậu.

“Ê, mày tính ngây ra nhìn tao như vậy mãi à?” Trần Nhất Lan lười biếng hỏi.

“Thế thì,” Tôn Gia Diệu nói, “Nào, trẫm rửa tai lắng nghe đây.”

“Cũng không có gì, vừa rồi có thấy chú Ôn.”

“Hả? Chú Ôn á?”

“Ừm.”

Tôn Gia Diệu “Ồ” một tiếng, lập tức thở dài, “Tao có nghe mẹ tao kể, chú Ôn đã có gia đình mới từ lâu rồi.”

“Ừm.”

“Mày đúng là thiên thần chu đáo nhỉ,” Tôn Gia Diệu nói, “Chạy cả quãng đường dài chỉ để mua một cái bánh, ra là để dỗ người ta.”

“Có gì đâu, lúc tập cũng chạy nước rút trăm mét rồi còn gì.”

“Mày cừ, nói thật nhé, nếu tao có thanh mai trúc mã như mày thì t sẵn sàng hét to “Em đồng ý”.”

“Mày phắn, tao không có ưng mày.”

“Không ưng tao thì ưng ai? Thế là mày ưng Tiểu Nịnh rồi.”

“…”

Trần Nhất Lan mặc kệ cậu ta.

Tôn Gia Diệu ríu rít bên tai, “Bà mẹ, thiệt hay giỡn đó?”

“…”

“Thôi cũng đúng, thanh mai trúc mã là kiểu gần quan được lộc mà, rất ổn, hiểu nhau… Nhưng mà có một chuyện.”

“Chuyện gì?” Trần Nhất Lan thuận miệng hỏi.

“Mày chàng có tình như thế, nhưng chưa biết người ta thiếp có ý hay không mà,” Tôn Gia Diệu đắm chìm trong thế giới của mình, “Người ta nói con gái ra khỏi trường, bước vào xã hội sẽ gặp rất nhiều người tốt hơn… Này! Mày đi đâu đấy?!”

Trần Nhất Lan cất bước bỏ đi, hóa ra xe buýt đã tới trạm.

Tôn Gia Diệu vội vàng đuổi theo.

Còn lải nhải sau lưng cậu.

Trần Nhất Lan đi ở đằng trước, chỉ loáng thoáng nghe được một câu.

Cậu có ý, còn cô thì sao?

Cùng nhau lớn lên đã là một cái cớ rất tốt rồi, có thể quang minh chính đại đối xử tốt với cô, có thể biết rõ từng sở thích, thói quen của cô.

Vậy tình cảm này là thế nào — Có lẽ là một ranh giới rất đỗi mơ hồ.

Một bên là thích công khai, một bên là cẩn trọng giống trong từng chuyện nhỏ.

Sợ cô biết, mà lại sợ cô không biết.

Trần Nhất Lan cúi đầu nhìn bàn tay mình, trên đó đeo một cái băng gạc trắng, rõ ràng chỉ là chuyện của hai tiếng nhưng mỗi lần nghĩ lại vẫn thấy ngưa ngứa vì đuôi tóc cô sượt qua, nghĩ tới cái cổ trắng nõn lộ ra của cô, ngửi thấy mùi hương hoa hoa nhài nhàn nhạt.

Cậu không phải kẻ hay mơ mộng, chỉ mong năm tháng trôi qua, dù đúng hay sai, được hay mất, những tình cảm và rung động này vẫn có thể cất giấu trong khẽ hở thời gian, mong rằng có một ngày cậu giành được huy chương Vàng đứng trên bục cao, đàng hoàng nói cho cô biết.

Tôn Gia Diệu nói đúng một câu, sau khi rời khỏi trường con gái sẽ gặp được rất nhiều người tốt hơn, nhưng cậu không muốn, cậu muốn mình là người tốt nhất.

Là người tốt nhất dành cho cô.

— Còn bây giờ, cậu chưa là gì hết, ngoài bơi lội ra dường như cậu chẳng có gì.

Vừa ăn xong chưa bao lâu, Ôn Sơ Nịnh đã thấy Thư Khả Bội quay về, trong tay còn xách theo gì đó.

Hai người vừa uống trà sữa vừa trở về lớp, Ôn Sơ Nịnh giơ ly lên nhìn thử, cười nói, “Cậu hiểu tớ dữ vậy, sao cậu biết tớ thích trà sữa hoa nhài 70% đường thế?”

“Đoán á.” Thư Khả Bội cười ha hả, đặt hộp bánh lên bàn Ôn Sơ Nịnh, “Lát nữa cậu ăn thử đi.”

“Sao cậu còn mua thêm cái này nữa?”

“… Làm đề Toán tốn tế bào não mà.” Thư Khả Bội mở bài tập tiếng Anh ra, “Từ vựng tiếng Anh thì lại khiến người ta hết hứng ăn.”

Ôn Sơ Nịnh cười, “Mai tớ mời cậu ăn cơm nhé.”

Thực ra Thư Khả Bội tính nói không cần, dù sao đây cũng đâu phải do cô ấy mua, nhưng nghĩ tới chuyện Trần Nhất Lan bảo đừng cho cô biết… nên cô ấy cũng chỉ ừ đáp lại.

Tiết tự học vẫn chưa bắt đầu, Ôn Sơ Nịnh làm xong một bài, trong lòng vẫn man mác buồn. Cô lấy điện thoại ra xem một chút, Chu Mộng đã tới Anh được một thời gian rồi mà chỉ gửi tin nhắn cho cô một lần, dặn cô ăn uống, học hành cho giỏi.

Trên trang cá nhân của Chu Mộng cũng chỉ chia sẻ vài bài viết.

Mỗi khi cảm xúc dâng trào, cô cũng rất muốn trò chuyện, tâm sự với mẹ mình như những bạn đồng trang lứa khác, cô thật sự rất ngưỡng mộ… Ôn Hứa.

Ôn Sơ Nịnh thở dài, mở hộp bánh ngọt ra, phát hiện đó là bánh phô mai dâu của tiệm bánh mình thích nhất. Từng miếng nhỏ xinh, kem ngọt dịu, bên trên có phủ một lớp dâu tây cắt hạt lựu, ở trong còn có mứt dâu nữa.

Đó là tiệm bánh cô thích nhất.

Suốt tuần đầu khai giảng này, Ôn Sơ Nịnh và bạn cùng bàn Thư Khả Bội vẫn chưa có sự thấu hiểu tới vậy.

Mà người duy nhất hiểu cô rõ như thế…

Ôn Sơ Nịnh yên lặng ăn vài miếng bánh, thấy một tờ giấy nhỏ được kẹp trong sách giáo khoa.

Ở trên chỉ vẽ một gương mặt cười nhỏ, bên cạnh ghi ba chữ.

Có cậu ấy.

— Những điều muốn có còn nhiều hơn thế nữa, nhưng lại chẳng mong cầu thêm gì khác.

Những điều quá xa xôi vốn chẳng phải thứ mà cái tuổi 17 có thể nghĩ tới được.

Ba tiết tự học, Ôn Sơ Nịnh làm gần xong hết bài tập, chỉ chừa lại một chút môn tổng hợp để mang về nhà.

Thư Khả Bội phải chờ xe buýt, sợ lỡ chuyến cuối nên chuông vừa reo đã thu dọn đồ đạc rồi đi trước.

“Ôn Ôn, mai gặp nhé!”

“Ừ, mai gặp!”

Ôn Sơ Nịnh cất sách vở, trước khi đi lại chợt nghĩ tới lời của Trần Nhất Lan, nhớ ra tối nay cậu phải đi tập nên bèn gửi tin nhắn hỏi cậu đang ở đâu.

Trần Nhất Lan trả lời rất nhanh, nói sắp tới cổng trường rồi.

Ôn Sơ Nịnh trả lời lại rồi dọn dẹp bàn một chút, trong lớp vẫn còn một vài bạn đang học, Ôn Sơ Nịnh rón rén đẩy ghế trở về chỗ rồi mới đeo cặp ra về.

Trường Trung học Lâm Giang có diện tích rất rộng, lúc này cả sân trường rất yên tĩnh, phần lớn phòng học vẫn sáng đèn, tĩnh lặng mà có nét riêng.

Ôn Sơ Nịnh chậm rãi xuống lầu, giờ tan học chỉ kéo dài trong chốc lát, mười mấy phút là học sinh đã đi gần hết rồi.

Cô bước ra từ tòa dạy học, thi thoảng còn gặp vài nam sinh lớp khác cười đùa chạy ngang.

Ra khỏi cổng trường, Ôn Sơ Nịnh đã thấy có bóng người đứng dưới đèn đường.

Chỉ là bên cạnh còn có thêm một chiếc xe đạp.

Có lẽ cậu đã về nhà thay đồ, quần short thể thao đen và áo thun trắng rộng rãi, ống quần hơi rộng, đôi chân trần lộ ra sạch sẽ gọn gàng.

Bên cạnh đèn đường có một gốc cây ngô đồng, bóng cây loang lổ chiếu xuống nền, ánh sáng vụn vỡ lay động, đường nét cậu chìm trong bóng tối, sâu thẳm mà phóng khoáng.

Ôn Sơ Nịnh chạy băng qua đường, “Cậu lấy xe đạp đâu ra vậy?”

“Của Tôn Gia Diệu, mẹ nó tới đón nên nó bảo tớ đạp về.”

Trần Nhất Lan đẩy xe đi cạnh cô, Ôn Sơ Nịnh đeo cặp đi một bên, cô lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, đã gần 10 giờ tối rồi.

Gió đêm tháng 9 hơi lạnh, đường về nhà phải đi ngang qua cổng sau trường, bất chợt có mấy chiếc xe đạp phóng ra, Trần Nhất Lan vô thức giơ tay kéo Ôn Sơ Nịnh qua một bên.

Mấy chiếc xe đạp vút qua, mang theo tiếng cười đùa vô tư của đám con trai.

“Thằng ngu Tần Soái đó còn bắt tụi mình viết kiểm điểm hai nghìn chữ cơ đấy —”

“Thôi, về Baidu rồi chép đại một bài là được mà.”

“Phí thời gian.”

“Đợi sau này đi tố cáo nó thôi.”

Vốn Bành Cẩm Huy nghe vào cũng chẳng để tâm, lúc rẽ tới đầu đường lại chợt thấy hai bóng người đi song song nhau bên kia trông rất quen.

Đằng trước là một ngã rẽ, Bành Cẩm Huy dừng xe lại, nghoảnh đầu nhìn thoáng qua.

Ôn Sơ Nịnh đứng cạnh Trần Nhất Lan, đèn đường khiến bóng hai người kéo dài lê thê trông hòa hợp tới khó tả.

“Đèn xanh kìa, đi thôi —” Có người giục, “Nhìn cái gì vậy!”

“Không có gì.” Bành Cẩm Huy không nhìn nữa, đạp xe đuổi theo.

Cả đám rôm rả huyên náo, có đứa còn ngả ngớn huýt sáo, đùa giỡn khi đạp xa.

Ôn Sơ Nịnh nhận ra đó là đám trong đội bơi, cô vừa ngẩng đầu lên đã thấy xe phóng xa rồi.

Ôn Sơ Nịnh nghĩ tới chuyện hồi chiều, đảo mắt nhìn qua tay cậu một chút.

Trên tay vẫn còn quấn băng gạc nhưng có vẻ không nghiêm trọng lắm.

Rõ ràng chỉ nên nhìn một cái mà cuối cùng ánh mắt lại không rời đi được, cô không kìm nổi mà nhìn thêm một chút.

Trần Nhất Lan nhận ra ánh mắt của cô, quơ quơ tay, “Không đau thật mà.”

“Hôm nay cậu không xuống nước hả?”

“Không,” Trần Nhất Lan nói, “Đã chạy 3000m rồi.”

Ôn Sơ Nịnh chỉ chạy có 800 thôi mà đã mệt bở hơi tai rồi.

Cô rất hiếm khi hỏi về chuyện tập luyện của cậu, thường là vì không biết nên mở lời thế nào.

Đôi khi cô nhìn thấy bài đăng trên trang cá nhân của Trần Nhất Lan nên cũng biết bơi lội là một môn rất vất vả, phải kết hợp cả trên cạn lẫn dưới nước, nhiều khi chỉ riêng dưới nước thôi đã phải bơi hơn 10.000m một ngày rồi.

An ủi và cổ vũ thì nghe nhạt nhẽo quá.

Vốn dĩ đó là thứ cậu nên có được.

Hai người yên lặng một lát, vừa kéo tới ngã rẽ, đi thêm một đoạn nữa là về tới nhà.

Trần Nhất Lan hỏi cô, “Cậu làm bài tập xong hết chưa?”

“Xong rồi, nhưng vẫn còn một số bài phải học thuộc nữa.”

“Lên nào.” Trần Nhất Lan dừng lại, nói như lơ đãng, “Tớ đạp xe chở cậu về sớm tí, cậu học sớm rồi ngủ sớm đi.”

Giờ tự học sáng của trường bắt đầu từ 6 giờ 45.

Ôn Sơ Nịnh còn lưỡng lự một chút, nhưng suy nghĩ này vừa nảy ra vài phút, cô đã phát hiện nó vô nghĩa.

— Hai người quá thân thuộc rồi, một thay đổi nhỏ thôi cũng trở nên dư thừa.

“Nhanh lên.” Trần Nhất Lan ngồi lên xe đạp, thoải mái chống một chân, giục, “Tớ đạp xe đạp cũng lụa lắm đấy.”

Ôn Sơ Nịnh chậm rãi bước lên, đây là xe đạp leo núi, đằng sau có chỗ ngồi.

Cô cẩn thận ngồi lên, nhất thời không biết nên đặt tay vào đâu mà khựng giữa không trung. Lúng túng một hồi, cuối cùng chỉ vì chút ngập ngừng ấy mà tay Trần Nhất Lan bất ngờ vòng lại, bắt đúng cổ tay cô rồi kéo về phía trước, đặt ngay chỗ eo cậu — Nói chính xác hơn là trên vạt áo bên hông.

“Ngồi cho vững vào.”

Hình như cậu thật sự chỉ muốn cô vịn chắc thôi.

Ôn Sơ Nịnh cúi đầu, cổ tay chỗ bị cậu nắm dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm, thậm chí còn cảm nhận được sự khô ráo nơi lòng bàn tay cậu.

Có lẽ nghĩ cô ngồi không được thoải mái nên Trần Nhất Lan đạp rất chậm.

Buổi tối có gió se lạnh, tóc Ôn Sơ Nịnh buộc cả ngày nay đã hơi lỏng ra, vài sợi tóc lòa xòa bên tai bị gió thổi nhẹ, lướt qua cổ Trần Nhất Lan, rất khẽ nhưng dường như thứ đang dao động không phải cảm giác cơ thể mà là nhịp đập con tim.

Ôn Sơ Nịnh không dám lộn xộn, xe đạp lướt qua một đoạn gờ giảm tốc, bàn tay đang nắm vạt áo của cô khẽ di chuyển, ngón tay đụng phải eo cậu, bên dưới lớp áo là cơ bắp săn chắc.

Chẳng biết do cô nghĩ nhiều hay sao mà trong đầu lại toàn hiện ra hình ảnh Trần Nhất Lan bước ra khỏi bể bơi.

c** đ* là có cơ, mặc đồ vào lại gầy.

Trong đầu cô cơ man là những thứ linh tinh.

Nhưng chẳng nói gì, đến cả hô hấp cũng hơi cẩn trọng.

Mong đoạn đường này dài thêm một chút, nhưng cuối cùng cũng đi khoảng mười phút là tới.

Trần Nhất Lan khóa xe dưới bãi, đến cửa tòa nhà, Ôn Sơ Nịnh suy nghĩ một lúc rồi vẫn nói, “Cảm ơn nhé.”

“Cảm ơn gì?” Trần Nhất Lan xoay xoay chìa khóa đi sau cô, tưởng cô đang nói về cục giấy hay là chuyện đưa về nhà thôi.

“Bánh rất ngon, lâu rồi tớ cũng chưa tới cửa hàng đó.”

Ôn Sơ Nịnh nhỏ giọng nói, vừa nói, cô vừa lục túi lấy chìa khóa mở cửa tòa nhà.

Trần Nhất Lan hơi sững lại, khẽ bật cười.

“Cậu cười gì?”

Cô ho khan một tiếng, đèn cảm ứng ở tầng 1 sáng lên, lúc rẽ lên cầu thang vô tình bắt gặp góc nghiêng của cậu, hàng mi dài khẽ cụp xuống, đổ bóng mờ mờ lên sóng mũi cao thẳng.

“Bạn cùng bàn của cậu nói thế à?”

“Tớ đoán.”

“Cũng thần giao cách cảm quá nhỉ.”

Hai người cứ thế câu được câu không.

Lúc sắp tới tầng 4.

Trần Nhất Lan bỗng kéo tay cô lại.

“Hửm?”

Ôn Sơ Nịnh hơi không hiểu.

Đèn tầng 3 với tầng 4 không nhạy lắm, mãi vẫn chưa sáng lên.

Hành lang và lối đi tối đen như mực, Trần Nhất Lan cao hơn cô cả cái đầu, cậu đứng dưới một bậc thang, nắm lấy cổ tay cô.

Qua vài giây thích nghi với bóng tối, cô có thể nhìnt hấy ánh sáng vụn vặt trong mắt cậu.

Bầu không khí yên ắng tới mức có thể nghe thấy tiếng TV phát ra từ hộ nào đó đang loáng thoáng, cả tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực cô nữa.

“Thật sự không cần phải so sánh bản thân cậu với người khác đâu, cậu là cậu, chẳng ai so được với cậu cả.” Trần Nhất Lan nói, “Cậu đừng nghĩ Ôn Hứa có cha mẹ bên cạnh là tốt rồi tủi thân, hai chúng ta biết nhau lâu như thế, cậu có gì tủi thân mà tớ mặc kệ được hay sao?”

“…”

“Dù tớ chỉ về có hai tháng nhưng trường thể thao tỉnh cũng ở Hoài Xuyên, ngồi tàu cao tốc chỉ mất một hai tiếng là về được, những lúc không có giải đấu thì tớ vẫn tập ở Hoài Xuyên, đừng ngại.”

Trần Nhất Lan nắm chặt cổ tay cô, đây là lần đầu tiên cô nghe cậu nói nhiều như vậy.

Nơi trái tim rạn vỡ như được ai đó cẩn thận băng bó lại, nhẹ nhàng giữ hơi ấm lại cho cô.

Sống mũi cay xè.

Ôn Sơ Nịnh nói, “Cậu tập bận lắm, tớ… tớ không nên làm phiền cậu.”

“Đúng là bận thật, hàng ngày tớ phải chạy 3000m, phải ngâm mình trong phòng tập, còn phải bơi hơn 10.000m một ngày nữa. Nhưng một ngày có tới hai mươi bốn tiếng, tớ vẫn dành ra được chút thời gian mà?” Trần Nhất Lan đột nhiên giơ tay lên, xoa nhẹ tóc cô, “Tự tin tí đi, có thể tớ lười để ý tới chuyện của người ta, nhưng cậu thì khác.”

Mũi Ôn Sơ Nịnh càng cay hơn.

“Thôi, về học sớm nghỉ ngơi sớm một chút, mai còn phải đi học nữa.”

“Ừ.”

Ôn Sơ Nịnh gật đầu, rồi lại nghiêm túc ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Trong bóng tối mù mịt, Ôn Sơ Nịnh chỉ thấy được dáng hình mơ hồ của cậu nhưng lại cảm nhận rõ ràng ánh mặt cậu đang dõi theo mình.

Ôn Sơ Nịnh mím môi, “Cảm ơn cậu nhé, Trần Nhất Lan.”

“Sao mà khách sáo thế.”

“…”

Cậu đáp rất tự nhiên.

Ôn Sơ Nịnh lại nhấc chân bước lên lầu, chúc cậu ngủ ngon.

Trần Nhất Lan “Ừm” một tiếng, lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa.

Ôn Sơ Nịnh cũng về nhà.

Trần Nhất Lan vào nhà thay giày, đèn trong nhà sáng rỡ, tiếng nước trong phòng tắm cũng dừng lại.

Một lát sau, Uông Như bước ra từ phòng tắm, nói, “Ăn cơm chưa? Mẹ mới nấu ít cháo thịt nạc với trứng bắc thảo trong nồi cơm điện đấy, con đói thì ăn đi.”

“Vâng.”

“Hôm nay học thế nào rồi? Có theo kịp không?”

“Vẫn ổn ạ.”

“Ừ, mẹ nghe nói thành tích của Tiểu Nịnh giỏi lắm, nếu con không biết chỗ nào thì chịu khó hỏi con bé đi.”

“Con biết rồi.”

Trần Nhất Lan thay giày xong, ứng phó vài câu lấy lệ. Cậu không nói cho Uông Như biết mình không đi tự học buổi tối, lúc này cũng hơi đói thật. Trần Nhất Lan vào bếp múc một bát cháo, ngồi xuống rồi làm như thản nhiên hỏi.

“Mẹ ơi, giáo viên dạy Toán khối tụi con là vợ hiện tại của chú Ôn à?”

“Hứa Yến ấy hả? Mẹ có nghe nói,” Phòng vệ sinh không khóa, Uông Như chải tóc nói, “Nghe nói là vợ cũ của Ôn Thiệu Huy thì phải, vì hồi xưa không sinh con được nên Ôn Thiệu Huy mới kết hôn với Chu Mộng… Nhưng sau khi ly hôn với Chu Mộng thì lại tái hôn với Hứa Yến, nghe đâu giờ còn có một đứa con gái út nữa, đúng là nghiệp chướng, khổ cho Tiểu Nịnh thôi.”

Từ trước tới giờ Trần Nhất Lan không biết chuyện trong nhà Ôn Sơ Nịnh, Ôn Sơ Nịnh cũng chẳng kể. Cậu chỉ biết dì Chu Mộng là người cuồng công việc, chuyện của người lớn thì trẻ con hiếm khi nào được biết.

“Sao dì Chu với chú Ôn lại ly hôn thế ạ?” Trần Nhất Lan lại hỏi.

“Không biết nữa, dì Chu của con suốt ngày chỉ đâm đầu làm việc, quá đáng hơn cả cha con nữa. Cộng thêm việc năm đó trong bệnh viện của bọn mẹ… Thôi không nói nữa, con nít con nôi mà hỏi gì,” Uông Như nói được nửa chừng thì ngừng, “Lo học hành cho giỏi đi!”

“…”

“Thôi chết, tới giờ rồi, mẹ phải đi trực đêm đây, con ôn bài rồi ngủ sớm đi nhé.”

“Vâng.” Trần Nhất Lan húp một ngụm cháo, “Mẹ cũng vậy ạ.”

“Haizz, trực đêm thì làm gì được ngủ.”

Uông Như thuận miệng nói rồi ba chân bốn cẳng sấy tóc, không kịp sấy khô đã vội chạy vào phòng thay đồ rồi cầm túi đi mất.

Trần Nhất Lan ngồi trước bàn ăn, cảm thấy cháo nhạt thếch.

Điện thoại đổ chuông đúng 10 giờ 30.

Ngoài huấn luyện viên Cảnh hàng ngày gửi tài liệu kỹ thuật nâng cao ra.

Thì cũng chỉ có Trần Kiến Bình.

“Cha không cần canh đúng giờ mẹ con đi làm mới gọi cho con đâu.”

“Hôm nay con tập được bao nhiêu rồi?” Trần Kiến Bình không thèm để ý tới câu đùa của cậu.

Trong điện thoại vọng lại tiếng chạy bộ, chắc là đang ở sân thể thao của trường.

“Chạy 3000m, tập cơ core,” Trần Nhất Lan thu lại vẻ bông đùa, “Cha đâu phải huấn luyện viên của con, hình như con đâu cần phải báo cáo cho cha biết?”

Trần Kiến Bình im lặng vài giây, vì dẫn đội huấn luyện lâu năm nên bình thường ông rất ít khi về nhà, Uông Như cũng bất mãn rất nhiều lần.

Thêm việc Uông Như không muốn con trai theo con đường chuyên nghiệp, hai vợ chồng thường xuyên cãi nhau.

Ông là huấn luyện viên bơi của đội tuyển tỉnh, cũng là một người cha, trong lòng ông biết con trai mình hợp bơi lội tới cỡ nào.

“Thôi, con sắp đi ngủ rồi.”

Trần Nhất Lan không tính nói nhiều.

“Con cứ tiếp tục bơi cho tốt đi.” Trần Kiến Bình im lặng vài giây, chậm rãi nói, “Con đã bơi nhiều năm thế rồi, đừng nghe mẹ con nói linh tinh.”

“…”

Trần Nhất Lan cầm điện thoại, tay kia cầm thìa khuấy cháo.

Trần Nhất Lan hỏi, “Nếu con không giành được huy chương Vàng thì sao?”

Trần Kiến Bình nói, “Không có chuyện đó đâu, con phải giành được. Ai làm vận động viên mà chẳng có lúc bị chững lại, chỉ có luyện tập nhiều hơn mới đột phá được thôi, bơi 10.000m không đủ thì bơi 15.000m.”

Tự dưng Trần Nhất Lan lại không muốn ăn nữa.

“Thôi, ngủ đây.”

Trần Nhất Lan cúp điện thoại.

“Nhất Lan, thật ra con rất…”

Trần Kiến Bình biết Trần Nhất Lan không chỉ là vận động viên mà còn là con mình, ông huấn luyện rất nghiêm khắc, hiếm khi khích lệ vì sợ đám nhóc loai choai này nắm được điểm yếu trong lòng mình, vì thế ở ngoài, ông luôn là huấn luyện viên nghiêm khắc nhất.

Ông biết con trai mình bước vào giai đoạn chững lại đã dần có cảm giác mệt mỏi sau bao năm tập luyện nên đã cố tình trao đổi với Cảnh Ái Quốc vài lần.

Lẽ ra nên động viên, nhưng ông quen nghiêm khắc rồi, có lẽ Trần Nhất Lan cũng chẳng nghĩ ông sẽ cổ vũ mình.

Trần Kiến Bình cầm điện thoại, thở dài.

Trần Nhất Lan đặt điện thoại xuống, dọn dẹp bàn ăn rồi đi tắm.

Còn trên lầu, lúc Ôn Sơ Nịnh về thì Chu Tuyển Dương đã ở nhà.

Cuộc sống Chu Tuyển Dương rất đơn giản và lành mạnh, đúng 12 giờ đi ngủ, hiếm khi thức khuya.

Chu Tuyển Dương nói, “Trong tủ lạnh có chừa cho con mấy hộp sữa đấy, mẹ con bảo cậu mua sẵn đồ ăn khuya cho con, để ở trong bếp hết. Con đói thì tự hâm lại nhé, làm được mà đúng không?”

“Được ạ,” Ôn Sơ Nịnh hơi ngập ngừng, “Mẹ con gọi điện cho cậu à?”

“Ừ, ngày nào cũng gọi một lần, sợ ảnh hưởng tới chuyện học hành của con nên không kể con nghe thôi.”

“Ồ… Mẹ ở bên Anh thế nào rồi ạ?”

“Chắc cũng ổn, nhưng công ty y tế đó mới khai thác thị trường nước ngoài, chắc cũng khá bận.”

“…”

Ôn Sơ Nịnh “À” một tiếng, đặt cặp xuống rồi vào phòng tắm rửa mặt.

Chu Tuyển Dương không làm phiền cô, tính quay về phòng đọc sách đọc luận văn.

Ôn Sơ Nịnh rửa mặt rồi cũng ôn tập một chút, sau đó lại học công thức Toán rồi mới cầm điện thoại lên xem một chút.

Nhiều khi cô thấy Chu Mộng là một người mẹ quá mải mê công việc, cũng từng oán trách mẹ rất nhiều.

Nhưng đôi khi lại thấy thực ra Chu Mộng cũng rất quan tâm tới mình.

Ôn Sơ Nịnh gửi một tin nhắn của Chu Mộng nhưng không nhận được hồi đáp, cô cũng mặc định mẹ đang bận.

Cô thu dọn cặp sách, ngón tay chợt khựng lại.

Mở trang bìa sách ra, ở trong kẹp một mẩu giấy hơi nhăn.

Ôn Sơ Nịnh ngồi trước bàn, với tay lấy con heo đất đặt trên bàn rồi viết một dòng chữ ở mặt sau mẩu giấy.

Ngày 10 tháng 9 năm X.

Trần Nhất Lan mua cho mình bánh kem phô mai mà mình thích nhất.

Cậu ấy còn nhớ mình thích trà xanh hoa nhài, 70% đường.

Cậu ấy bảo, mình vẫn còn có cậu ấy.

Ôn Sơ Nịnh cẩn thận viết, miết phẳng mẩu giấy nhăn nhúm, nhìn mặt cười nhỏ trên tờ giấy, cuối cùng cô cũng bật cười theo.

Sau đó nhét mẩu giấy vào heo đất.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.