🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sáng thứ Bảy Ôn Sơ Nịnh dậy sớm vì có hẹn với Thư Khả Bội sẽ ra ngoài, cô cũng cố tình ăn sáng sớm.

Ban đầu tính nấu ít mì là xong, nhưng nghĩ tới người cậu Chu Tuyển Dương của mình, Ôn Sơ Nịnh vẫn xuống lầu mua bữa sáng.

Ôn Sơ Nịnh rửa mặt xong, chợt nghe tiếng sột soạt ngoài ban công.

Cậu vẫn nuôi con chó trắng kia, hàng ngày đều dắt nó đi dạo, vì sợ ảnh hưởng tới việc học của cô nên túi toàn cho nó ngủ ngoài ban công.

Cậu còn mua ổ chó cho nó nữa.

Ôn Sơ Nịnh bước lại xem thử, con chó trắng đã được tắm sạch, bộ lông trắng xù mềm mại, nó đang bám lấy rào chắn vẫy đuôi với cô.

Ôn Sơ Nịnh rất thích chó nên bèn lấy dây dắt bên cạnh đeo vào cho nó, chuẩn bị dẫn nó đi chung luôn.

Ngoài khu nhà cũ có khá nhiều tiệm bán đồ ăn sáng.

Ôn Sơ Nịnh tiện tay mua một phần cháo, thêm ít cơm nắm nữa rồi quay về, ai ngờ lại đụng phải Trần Nhất Lan mới chạy bộ về.

Từ xa đã thấy cậu rồi, thời tiết giữa tháng 9 rất dễ chịu, vẫn chưa lạnh hẳn. Cậu đứng dưới ánh ban mai lúc 7 giờ sáng, ánh nắng  vàng rọi xuống vương chút ánh sáng mơ hồ. Quần thể thao dài, áo thun trắng rộng rãi, dáng người cao ráo, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo rất dễ nhận ra giữa đám đông.

Khu nhà công vụ này đa phần toàn là giáo viên của trường thể thao và bác sĩ của bệnh viện số 1, toàn là người quen nên Trần Nhất Lan đang đứng lại nói chuyện với một ông chú.

Gương mặt cậu trai rõ ràng sáng sủa, khóe mắt chân mày mang theo nụ cười nhàn nhạt, nói chuyện với người khác rất lễ phép và lịch sự. Có lẽ vì sự thuần khiết và rực rỡ đặc trưng của vận động viên nên dù ăn mặc rất đơn giản, cậu vẫn tỏa sáng dưới ánh nắng.

Ôn Sơ Nịnh cầm đồ ăn sáng đứng gần đó, Trần Nhất Lan vừa ngước mắt lên đã thấy cô.

Ôn Sơ Nịnh đợi cậu nói chuyện xong mới đi tới.

— Thực ra là có do dự trong vài giây ngắn ngủi.

Ký ức về tối hôm qua như một cơn gió mỏng mảnh, lại như cơn mưa xuân dịu dàng bất chợt ùa tới. Cô vẫn nhớ đêm ấy bầu trời trong vắt, những vì sao lấp lánh, cái ôm rất nhẹ, rất khẽ khàng.

Nhiệt độ ấm áp từ cơ thể cậu trong màn đêm trở nên cực kỳ rõ ràng, tiếng tim cậu đập vang dội trong đêm tĩnh mịch.

Trần Nhất Lan hỏi, “Có nuôi chó à?”

“Ừ, cậu tớ nhặt ở cổng khu nhà đấy.” Ôn Sơ Nịnh hỏi, “Cậu ăn gì chưa?”

“Vẫn chưa.” Trần Nhất Lan nói, “Cậu tính dắt chó đi dạo ở đâu vậy?”

“Chắc là đi một vòng trong vườn hoa phía trước thôi,” Ôn Sơ Nịnh nói, “Cậu còn chạy tiếp không?”

Hỏi xong lại hơi thấp thỏm, chỉ mong thời gian trôi chậm hơn một chút.

“Vẫn chạy thêm vòng nữa được.”

Trần Nhất Lan hơi hất cằm.

Ôn Sơ Nịnh dắt con chó trắng, vừa đi vừa trò chuyện câu được câu mất với cậu, “Hôm nay cậu phải đi tập hả?”

“Ừ, hôm nay huấn luyện viên Cảnh sẽ tới nữa,” Trần Nhất Lan nói, “Hôm nay cậu ra ngoài cẩn thận nhé.”

“Ừ.”

“Cậu… Nhớ để ý chuyện nghỉ ngơi nữa.”

Ôn Sơ Nịnh sóng vai với cậu trên vỉa hè, những cành liễu ven đường khẽ lay trong gió, có người đang chạy bộ buổi sáng. 7 giờ hơn, thành phố mới thức dậy toát lên vẻ yên ả mà rộn ràng.

Ôn Sơ Nịnh nhìn thoáng qua tay cậu, vết thương đã đóng vảy, trông khá hơn nhiều rồi.

Vì khu nhà công vụ cách âm không tốt nên tối qua cô có nghe tiếng đóng mở cửa dưới lầu, chắc cũng hơn 12 giờ.

Thấy cậu mới 7 giờ sáng đã chạy xong, chắc cũng chẳng ngủ được nhiều.

“Dù tập luyện rất quan trọng nhưng cậu phải biết tự chăm sóc bản thân nữa.”

“Biết rồi ạ.”

Trần Nhất Lan đi cạnh cô, lời quan tâm của cô có hơi ngập ngừng vì sợ hơi đường đột nhưng lại cố gắng nói một cách thản nhiên, chỉ sợ cậu phát hiện những tâm tư không nên lộ của mình.

Ôn Sơ Nịnh mím môi, lờ mờ nghe câu “Biết rồi ạ” lười biếng của cậu thì hơi vui lên, lại mượn cớ nhìn đường để lén liếc sang một cái.

Ai ngờ lại chạm trúng ánh mắt mang theo ý cười của cậu, cứ như đang lén nhìn cậu mà bị bắt quả tang vậy.

“Nhìn cái gì?”

“Nhìn đường.”

“Bên phải có gì à?”

“…”

“Hình như bên phải chỉ có tớ thôi mà?”

“…”

Mặt Ôn Sơ Nịnh đỏ bừng, “Sao cậu tự luyến thế nhỉ… Chỉ liếc nhìn chút thôi mà.”

“Nhìn tớ thì cứ nhìn đi.” Trần Nhất Lan bước nhanh vài bước rồi xoay người lại đi giật lùi, cậu hơi cong lưng xuống, đôi mắt ngang với tầm nhìn của cô.

Bất ngờ ngẩng đầu lên, thứ đầu tiên đập vào mắt là phần cổ trắng nõn và thon dài, cả chỗ yết hầu nổi bật gợi cảm nữa. Cậu hơi khom người, thậm chí cô còn thấy được xương quai xanh của cậu.

Ánh mắt vội vàng muốn nhìn sang chỗ khác nhưng vừa ngước mắt lên đã thấy gương mặt cậu siêu siêu gần mình, khuôn mặt tuấn tú phóng to ra, con ngươi màu hổ phách, hàng mi dài, nước da cậu trắng mịn tinh tế, cái cằm thon thả, khí chất nhẹ nhàng mà sạch sẽ.

Chỉ trong tích tắc ấy, bước chân Ôn Sơ Nịnh đột ngột dừng lại, bên tai như rơi vào chân không. Hơi thở cô tràn ngập mùi xà phòng thoang thoảng trên áo cậu, mùi chanh thanh nhẹ tràn vào khoang mũi, không khí như bị đun nóng khiến từ hơi thở tới gò má đều bừng bừng lên.

Thậm chí cô còn nhớ tới hôm cậu đạp xe chở cô về nhà mấy ngày trước, má vô tình đụng vào lưng cậu, bờ lưng rắn chắc rõ ràng qua lớp áo thun mỏng, gió đêm còn mang theo cả hương hoa.

Nhịp tim dồn dập như đun sôi cả bầu không khí.

Trần Nhất Lan cúi người nhìn cô, rõ ràng thấy gò má cô đỏ lên với tốc độ mắt thường nhìn thấy được.

Da Ôn Sơ Nịnh trắng, lúc ửng hồng lên cứ trông như quả đào chín mọng giữa hè vậy.

Ánh mắt Trần Nhất Lan rơi xuống chỗ chóp mũi cô, ánh nắng dát lên một lớp màu ấm áp rực rỡ, chóp mũi cô có một nốt ruồi màu nâu nhạt rất nhỏ, nhỏ tới mức gần như không thấy được.

Càng nhìn lại càng khó mà rời mắt được, còn xinh hơn cả ảnh cô đăng lên trang cá nhân nữa.

Chỉ trong giây lát ấy, Ôn Sơ Nịnh cố lấy can đảm mà hung hăng lườm cậu, “Cậu nhìn tớ làm gì?”

“…”

Trần Nhất Lan thản nhiên như không có chuyện gì mà đứng thẳng dậy, lơ đãng nói, “Tớ phát hiện là lúc nhỏ cậu xinh hơn nhiều.”

Nhắc tới chuyện hồi nhỏ, Ôn Sơ Nịnh lại càng cạn lời —

Về ký ức thời ấy, đa phần đều là những ngày cô chạy loăng quăng với đám trẻ trong khu nhà, cô bám nhất là Trần Nhất Lan.

Cũng vì hai đứa gần nhà nhau.

Trần Nhất Lan cũng khá tốt tính, ngầm đồng ý cho cô theo đuôi như vậy.

Thỉnh thoảng cô bị bắt nạt nên buồn, thế là lại khóc tu tu chạy đi mách Uông Như, Uông Như sẽ lôi Trần Nhất Lan lên lầu xin lỗi cô.

Lúc đó Trần Nhất Lan còn cười nói với cô rằng, “Có phải tớ làm cậu khóc đâu mà sao lại đổ cho tớ hả?”

“Là vì cậu dễ chịu chứ sao.” Bé Ôn Sơ Nịnh nào dám làm vậy với người khác.

“Dễ chịu là dễ chịu với cậu thôi, đâu phải với người khác.”

Thế là mỗi lần Ôn Sơ Nịnh bị chọc khóc, người phải gánh tội đều là Trần Nhất Lan.

Sau này lớn lên, đôi khi cô lại thấy hồi nhỏ mình ác ghê…

Ôn Sơ Nịnh im lặng dắt Tiểu Bạch đi đằng sau, sải chân Trần Nhất Lan dài nhưng vẫn cố tình đi chậm đợi cô.

“Gâu gâu gâu —”

Con chó trắng thấy một con chó khác bèn vẫy vẫy cái đuôi nhỏ, nhưng con chó kia có vẻ không có thiện ý mà lao thẳng tới phía Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch cũng thấy không ổn nên rên ư ử vài tiếng rồi vội trốn sau lưng Ôn Sơ Nịnh.

Ôn Sơ Nịnh cũng bị con chó to kia làm giật mình, Trần Nhất Lan nhanh tay, vội bế Tiểu Bạch lên.

Con chó to kia vẫy vẫy đuôi, còn gầm gừ vài tiếng ra chiều đầy cảnh cáo.

“Về thôi, con chó này quen quá, chắc ở gần đây đấy.”

Trần Nhất Lan bế Tiểu Bạch, ra hiệu cô quay về.

“Ừ.”

Ôn Sơ Nịnh nắm chặt sợi dây dắt trong tay, Tiểu Bạch bị sợ nên rúc vào lòng Trần Nhất Lan rên ư ử.

… Còn biết làm nũng cơ đấy.

Lát nữa Trần Nhất Lan phải tới trường, cậu nói sẽ bơi một lát để đợi huấn luyện viên Cảnh tới, Ôn Sơ Nịnh cũng định về ăn sáng rồi ra ngoài luôn.

9 giờ hơn, Ôn Sơ Nịnh nhắn tin cho Thư Khả Bội nhưng mãi chẳng thấy phản hồi, một lát sau Thư Khả Bội mới gọi lại bảo mình dậy trễ, ăn sáng là sẽ đi ngay.

Ôn Sơ Nịnh cũng chẳng vội, dặn cô ấy cứ từ từ cho an toàn.

Cô thay đồ bước ra, thấy Chu Tuyển Dương đang dọn dẹp bàn ăn.

“Đi chơi với bạn học hả con?” Chu Tuyển Dương hỏi.

“Vâng ạ, đi công viên nước mới mở chỗ đường Tân Giang ấy ạ,” Ôn Sơ Nịnh ngồi xuống ghế để thay giày, Tiểu Bạch chạy khắp phòng khách, Ôn Sơ Nịnh xoa đầu nó, “Cậu ơi, hôm nay cậu cũng tới phòng khám Trung y à?”

“Hôm nay cuối tuần nên cậu không trực, hay là cậu đưa con tới đó nhé, chỗ đó hơi vắng đấy.”

“Cũng được.”

Ôn Sơ Nịnh suy nghĩ một lúc, tàu điện ngầm không có tuyến thẳng tới đó, xe buýt thì không biết phải đợi bao lâu, mùa hè nóng thế này, cô cũng không muốn vất vả.

Chu Tuyển Dương đi thay đồ, chưa đầy mấy phút đã bước ra.

Ôn Sơ Nịnh thuận miệng hỏi, “Hôm nay ông ngoại không bắt cậu đi xem mắt hở?”

“Con nhóc này để ý tới chuyện của người lớn quá ha.”

Chu Tuyển Dương mở cửa bước ra, Ôn Sơ Nịnh đi theo sau anh ta, anh ta quay lại khóa cửa.

“Thì do con không nỡ xa cậu mà, lỡ cậu yêu đương thì ở chung với cậu lại chẳng tiện tí nào.”

“Thế thì con khỏi lo, cậu của con phải đợi con thi đại học xong mới lo chuyện chung thân đại sự, sao, thấy cậu tốt với con ghê không?”

“Vâng, thế thì cậu đừng có lôi con ra làm lí do nếu Tết bị ông ngoại hỏi nhé.”

“Ha ha.”

Chu Tuyển Dương bật cười, hai cậu cháu một trước một sau đi ra khỏi hành lang. Khu nhà công vụ không có bãi đậu xe đàng hoàng, xe cá nhân đều đậu trong lối đi nhỏ giữa các tòa.

“Con đứng đây đợi lát nhé, cậu đi lấy xe.”

“Vâng.”

Ôn Sơ Nịnh tìm nơi râm mát đứng, từ xa nhìn thấy có một người phụ nữ đẩy xe đạp vào đang chào hỏi người đi đường.

Uông Như đẩy xe dừng ở gần đó, thấy Ôn Sơ Nịnh thì đánh tiếng chào.

“Chào dì Uông ạ.”

“Bé Nịnh về rồi à, mấy ngày nay dì tăng ca nên không có gặp con.”

“Dì nghe Nhất Lan nói rồi, lớp tụi con là lớp chọn nên nhiều áp lực, khi nào dì rảnh thì con xuống ăn cơm chung nhé.”

“Vâng ạ, cảm ơn dì Uông.”

“Mẹ con… ra nước ngoài rồi à?”

“Vâng, mẹ con đi cũng được một thời gian rồi ạ.”

“Ừ.” Uông Như nói, “Hôm nay con không đi tự học à? Nhất Lan nói tiết tự học thứ Bảy bắt đầu từ 7 giờ mà.”

Ôn Sơ Nịnh hơi sửng sốt nhưng lập tức hiểu ra, nói, “Hôm nay con xin nghỉ ạ, con muốn ra ngoài với cậu một hôm.”

Mặc dù là nói dối…

“Thảo nào, dì cứ sợ thằng nhóc này lại lén đi bơi, haizz, học cho giỏi, thi đại học đàng hoàng mới tốt chứ, cứ bơi lội thì sau này chẳng có tương lai gì cả.”

Ôn Sơ Nịnh không đáp lại, Uông Như dựng xe đạp rồi nói tiếp, “Thế dì lên trước nhé, hai đứa chung lớp, rảnh thì khuyên nó học hành tử tế nhé con.”

“Vâng ạ, tạm biệt dì.”

Ôn Sơ Nịnh gật đầu, trong cổ họng bỗng thấy nghèn nghẹn mà hơi đắng.

Cũng tới gần đây cô mới biết Uông Như không ủng hộ việc Trần Nhất Lan bơi lội.

Con đường bơi lội này cực kỳ gian nan, chỉ riêng việc tập luyện thôi cũng đã không phải chuyện người thường chịu nổi rồi, thế mới càng cần có sự cổ vũ và ủng hộ.

Không biết Trần Nhất Lan đã vượt qua như thế nào nữa…

Nhưng dù thế nào đi nữa, ít nhất cô sẽ luôn cổ vũ cậu, dù không biết lời cổ vũ ấy có tác dụng gì không nữa.

Ôn Sơ Nịnh lơ đãng nghĩ.

Rồi lại vô cớ nghĩ tới chuyện vốn dĩ Uông Như và Chu Mộng là bạn thân cùng trường Đại học, chính vì thế mà sau khi cha mẹ ly hôn, Uông Như mới có vẻ “tiếc sắt không rèn thành thép được”.

Chu Mộng đã quen trốn tránh, chuyện sau khi ly hôn đổ hết cho Chu Tuyển Dương.

Uông Như có tới nhà tìm Chu Mộng mấy lần nhưng đến cả Ôn Sơ Nịnh cũng chẳng biết Chu Mộng đi đâu.

Bởi vậy Uông Như toàn gọi Chu Mộng là con rùa rụt đầu.

Nghĩ kỹ lại, hình như cũng từ năm cô 6 tuổi, Chu Mộng không gặp lại Uông Như nữa.

Chu Tuyển Dương lái xe tới, một chiếc G-Class đen.

Ôn Sơ Nịnh ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau.

Chu Tuyển Dương thuận miệng nói, “Cái miệng con linh thật đấy, ông ngoại con vừa nhắn bảo cậu xem mắt thật.”

“Thế thì cậu đi đi, dù sao cũng rảnh mà.”

“… Cậu sẽ ngồi quán cà phê ngoài công viên nước của tụi con, con chơi xong thì báo cậu một tiếng, nếu tiện cậu sẽ đưa con về luôn.”

“Vâng ạ.”

Đúng là Trần Nhất Lan không hề tới lớp tự học.

Nhưng cậu cũng có tạt qua trường, để tìm Tần Soái.

Trước đây Tần Soái cũng là học trò của huấn luyện viên Cảnh, chuyến tàu cao tốc của thầy tới vào lúc 9 giờ hơn, xuống tàu là tới thẳng trường luôn.

Vừa hay Trần Nhất Lan cũng định tới bể bơi tập một lát.

Dù là giáo viên Thể dục nhưng Tần Soái cũng kiêm luôn chức phó chủ nhiệm của một lớp thường.

Lúc hai người đẩy cửa đi vào, vừa hay có một giáo viên nữ bước ra.

“Thầy Tần tới trông tự học à?”

“Tôi chỉ xem tí thôi, đúng rồi, cô Hứa đâu nhỉ?”

“Cô Hứa mới ra ngoài rồi, thầy tìm cô ấy có việc à?”

“Không có gì, chỉ tới lấy báo cáo thôi, tôi nhớ bảng đăng ký thi đấu của lớp số 6 ở chỗ cô ấy mà.”

“Ồ thế à, bàn cô Hứa bên kia kìa, thầy cứ lấy đi.”

Tần Soái đáp lại rồi tiện tay kéo ghế ra ngồi xuống, cũng kéo cho Trần Nhất Lan một cái ghế.

“Em ngồi đây chút nhé, thầy viết báo cáo một tí.” Tần Soái mở laptop ra gõ chữ, sau đó lại hỏi, “Em ở trong đội vẫn ổn đấy chứ?”

“Trong đội rất ổn ạ.”

“Ừm, vào đội tuyển quốc gia là phải tập cho tốt, nhưng ai vào được cũng là tinh anh của các tỉnh, áp lực cạnh tranh cao, em phải chuyên tâm luyện tập, có gì cứ tìm huấn luyện viên Cảnh.”

“Em vẫn chưa đi mà thầy.” Trần Nhất Lan khẽ cười.

Tần Soái nhìn màn hình, vừa gõ phím vừa nói, “Hết Đại hội thể thao là em về còn gì.”

“Đúng vậy.” Trần Nhất Lan chợt nhớ ra một chuyện, “Anh Tần à, em hỏi thầy một câu được không?”

“Hỏi đi.”

“Theo thầy thì, chuyện này có ý nghĩa không?”

“…”

Bàn tay đang gõ phím của Tần Soái hơi khựng lại.

“Có ý nghĩa hay không không phải chuyện người ta có thể đánh giá được, bản thân em mới là nhân chứng của chính em,” Tần Soái nói, “Thời gian hoàng kim của nghề vận động viên này rất ít, mọi người chỉ nhớ được những người cầm huy chương Vàng đứng trên bục Olympic. Nhưng Olympic bốn năm mới có một lần, biết bao quán quân từ Á Vận Hội, giải vô địch, giải đấu,… đều nỗ lực nhiều năm vì điều này. Họ đã tập luyện hơn mười năm rồi, ai dám nói là vô nghĩa hả?”

“…”

“Bơi lội là để em trở thành chính mình, dẫn dắt em chứ không phải định nghĩa con người em,” Tần Soái nhẹ giọng nói, “Đừng vì nhất thời bị hạt cát làm mờ mắt mà không muốn ngắm nhìn phong cảnh xung quanh nhé.”

“Anh Tần, vậy sao anh lại giải nghệ?”

“Nói ra thì hơi ngại, là vì trong đội cạnh tranh ác quá.”

Tần Soái nói, “Đợi tới khi em thật sự đứng trên đỉnh cao, nhưng gì em phải đối mặt còn nhiều hơn bây giờ gấp mấy lần. Dao động cũng là chuyện bình thường, nhưng chỉ có chính em mới có tư cách đánh giá đúng sai thôi. Những người khác không có tư cách.”

“Anh Tần —”

Cửa văn phòng bị ai đó đẩy ra.

Là người trong đội bơi.

Một vài nam sinh bước vào.

Bành Cẩm Huy đi sau cùng, nhìn thấy Trần Nhất Lan trong văn phòng thì ánh mắt lảng tránh sang chỗ khác.

“Tụi em đi bơi khởi động 1000m trước đi, thầy xuống ngay đây.”

“Vâng.”

“Đi thôi anh Huy, làm gì đấy?”

Bành Cẩm Huy đứng ngoài cửa, do dự một lúc lâu. Tần Soái cũng ngẩng đầu lên khó hiểu nhìn gã, cả đám thiếu niên kéo Bành Cẩm Huy ra ngoài, gã có vẻ không tình nguyện cho lắm.

Lúc đầu Trần Nhất Lan không nghĩ gì nhiều, nhưng phát hiện ánh mắt Bành Cẩm Huy luôn nhìn về phía bàn đằng sau, vẻ mặt che giấu sự căng thẳng.

Trần Nhất Lan vô thức quay sang nhìn thoáng qua.

Phía sau là bàn Hứa Yến.

Trần Nhất Lan biết thân phận của Hứa Yến, cũng biết dì ta là chủ nhiệm khối 11.

Ban đầu chỉ lơ đãng nhìn qua một cái, trên bàn có rất nhiều giáo án, còn có một khung ảnh ba người trong gia đình.

Còn có một phong bì thư đã bị mở ra.

Trần Nhất Lan hơi rướn người lên nhìn thoáng qua —

Đơn tố cáo.

Tờ đơn đã bị mở ra, bên trong chỉ viết vài chữ.

Trần Nhất Lan giơ tay với tới, lần này đã nhìn rõ được chữ bên trên.

Tần Soái mất mười phút để viết xong bản báo cáo, lúc này điện thoại cũng rung lên.

“Ồ, huấn luyện viên Cảnh tới rồi, em đi bơi một lát trước đi, xíu nữa huấn luyện viên Cảnh tới sẽ tới thẳng bể bơi, thầy ra ngoài đón thầy ấy đây.”

“Vâng.”

Trần Nhất Lan đáp, không hề có phản ứng gì dư thừa.

Trong trường luc 1này rất yên tĩnh, đa phần học sinh đều chọn tự học vào thứ Bảy.

Trần Nhất Lan đeo túi bơi tới bể, đám người trong bể bơi vẫn đang cười đùa cạnh bể, chưa ai thật sự xuống nước cả.

Trần Nhất Lan vào phòng thay đồ thay quần bơi, một tay xách nón với kính bơi ra.

Bành Cẩm Huy đứng cạnh bể, chột dạ không dám nhìn cậu.

Trần Nhất Lan lại đi tới cạnh Bành Cẩm Huy, đeo kính và nón bơi vào, trước khi xuống nước còn vỗ vỗ vào cánh tay và chân.

“Thú vị lắm hả.”

Trần Nhất Lan nhẹ giọng hỏi.

Bành Cẩm Huy yên lặng, làm như không nghe.

“Nếu mày có ý kiến gì thì cứ nói thẳng tao,” Trần Nhất Lan đứng cạnh gã, cao hơn gã nửa cái đầu, khí thế áp đảo.

Trước đây Bành Cẩm Huy đã từng xem Trần Nhất Lan thi đấu, cậu xuống nước nhanh nhất, có ưu thế về chiều cao, thân hình rất chuẩn, từ khi bước vào sân đã toát lên một khí thế mạnh mẽ rồi.

Lúc thi đấu Trần Nhất Lan rất tập trung, khác hoàn toàn so với dáng vẻ lười biến thường ngày.

Bành Cẩm Huy nghiến răng, nói, “Thi 200m bơi ngửa đi.”

Trần Nhất Lan cười.

“Mày cười cái gì?”

“Mày cũng rõ tao yếu môn nào nhỉ,” Trần Nhất Lan nói, “Vậy mày không biết tao không giỏi bơi tự do cự ly dài à, 1500m bơi tự do, thi không?”

“…”

“Tao thắng thì sau này mày tránh Ôn Sơ Nịnh càng xa càng tốt.” Trần Nhất Lan nhàn nhạt, “Có thi không?”

“Chuyện gì đấy?”

Đám trong đội bơi thấy có chuyện thì càng xôn xao hơn, láo nháo vây quanh.

“Bơi tự do 1500m, có thi không,” Trần Nhất Lan khởi động cơ thể, đảo mắt sang, cậu đang đeo kính bơi, nửa gương mặt lộ ra với đường nét sắc sảo, vừa cười vừa nghiêm túc, “Đừng-sợ.”

“Bơi tự do 1500m á? Ê, anh Huy, chẳng phải sở trường của mày là tự do 1500m sao? Đánh nó đi!”

“Đúng, Trần Nhất Lan thua chắc rồi.”

“Ha ha Trần Nhất Lan khinh địch rồi, nó không biết anh Huy chúng ta chuyên bơi tự do 1500m à?”

Các thành viên đội bơi vây quanh vỗ tay bôm bốp.

Qua kính bơi, Bành Cẩm Huy cũng có thể đoán được ánh mắt của Trần Nhất Lan, gã siết chặt bàn tay, “Thi.”

“Tốt lắm anh Huy!”

“Có trò hay để xem rồi!”

“Ok.”

Trần Nhất Lan khẽ cười, làm động tác khởi động cuối cùng trước khi xuống nước.

Bành Cẩm Huy có hơi bất đắc dĩ.

Đám người trong đội bơi đi lấy đồng hồ bấm giờ và còi điện tử.

“Chuẩn bị —”

“Tuýt ——”

Hai người chuẩn bị tư thế nhảy xuống từ bục xuất phát.

Tiếng còi vang lên, cả hai như hai con cá mạnh mẽ phóng xuống nữa.

Đám trong đội bơi vây quanh bể bơi cổ vũ cho Bành Cẩm Huy.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.