Ôn Sơ Nịnh và Trần Nhất Lan cùng đi ăn sáng, Trần Nhất Lan làm gì có ngày nghỉ, hoặc nói chính xác hơn là một năm cậu có rất ít ngày nghỉ.
Buổi sáng Trần Nhất Lan phải tới bể bơi.
Ôn Sơ Nịnh ăn sáng qua loa với cậu rồi dắt Tiểu Bạch, vờ như lơ đãng hỏi cậu, “Cậu sắp về Hoài Xuyên huấn luyện rồi à?”
“Chưa biết, chuyện này vẫn chưa quyết định.”
Có ba lý do để chưa quyết định, một là cậu tính vào Đại học Hoài Xuyên, học sinh trường thể thao chắc chắn sẽ không theo kịp các môn văn hóa, hai là hôm nay Trần Kiến Bình về, có lẽ hai người kia sẽ lại cãi nhau, ba là sau giải đấu hôm qua, huấn luyện viên Cảnh có nói rằng khu trường cũ ở Lâm Giang đã tu sửa xong, rất có thể các môn thể thao dưới nước sẽ chuyển về đó.
Trường thể thao tỉnh S vốn nằm ở thành phố Lâm Giang, nhưng vì thiết bị và sân huấn luyện đã cũ nên mấy năm gần đây đang được cải tạo, số lượng công trình khá nhiều nên mới chuyển sang khu Hoài Xuyên. Giờ công trình đã xong, Cảnh Ái Quốc bảo có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ quay về thôi.
Nhưng tin này vẫn chưa chắc chắn nên Trần Nhất Lan không nói.
“Ừ thế à.”
Ôn Sơ Nịnh lặng lẽ đi theo sau cậu, trong lòng thấy hơi mất mát.
Không phải vì điều gì khác mà là vì hai tháng ngắn ngủi này dường như trôi qua quá nhanh.
Chẳng biết lần sau cậu quay về là lúc nào nữa.
Cứ thế suy nghĩ miên man, cả hai đã tới khu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-tinh-khong-ten-manh-ngu-nguyet/2842101/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.