🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Kỳ nghỉ 1 tháng 10 này, Trần Nhất Lan có về Hoài Xuyên một lần, bảo là đi thu dọn ký túc xá, Ôn Sơ Nịnh hỏi có phải cậu sẽ ở lại đây luôn không.

Trần Nhất Lan gửi cho cô một cái meme lườm nguýt, kèm một câu: Gặp tại Đại học Hoài Xuyên.

Thấy mấy chữ đằng sau, Ôn Sơ Nịnh lập tức rơi vào nỗi buồn.

Khoảng cách từ cô tới Ngoại ngữ Hoài Xuyên vẫn còn một khoảng rất xa, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc được tới Hoài Xuyên cùng cậu, Ôn Sơ Nịnh lại thấy có động lực đến lạ.

Chỉ mới bắt đầu năm thứ hai của cấp 3 thôi mà, mọi thứ vẫn còn hy vọng.

Ôn Sơ Nịnh hỏi cậu cơ sở trường ở Lâm Giang nằm ở đâu, Trần Nhất Lan cũng tiện tay gửi cho cô một dòng địa chỉ.

Ôn Sơ Nịnh chưa bao giờ nghe tới chỗ này, tra cứu một hồi mới phát hiện cách nội thành hơi xa.

Cũng đúng, họ huấn luyện khép kín mà.

Trần Nhất Lan trả lời một câu: Cuối tuần được về nhà.

Trái tim vừa nhấc lên lại rơi xuống.

Ôn Sơ Nịnh không có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh bảy ngày, Ôn Thiệu Huy có gọi cho cô, bảo hiếm khi cuối tuần nên muốn dẫn cô đi chơi.

Ôn Sơ Nịnh do dự mấy lần, thực ra không muốn đi lắm, nhưng Ôn Thiệu Huy cứ cười ha hả như có ý muốn xí xóa chuyện “nước đào” lần trước.

Người lớn luôn như vậy, Ôn Sơ Nịnh cầm điện thoại, cứ luôn như thế, nghĩ mình là người lớn thì có đặc quyền, làm sai gì cũng có thể xem như chưa từng xảy ra, còn con nít là không ngoan.

Ôn Thiệu Huy bảo dẫn họ lên một khu du lịch sinh thái trên núi ăn cơm, hình như còn sợ Ôn Sơ Nịnh từ chối nên cố tình nói chỗ đó phong cảnh đẹp, có thể giúp học sinh như họ thư giãn sau giờ học căng thẳng.

Lúc đó Ôn Sơ Nịnh chưa trả lời chính xác là có đi hay không, chỉ bảo để xem sao.

Ôn Sơ Nịnh còn trêu cô, “Bé Nịnh nhà ta bận thế.”

Ôn Sơ Nịnh cúp điện thoại, câu đùa ấy như đánh thức ký ức thuở bé của cô.

Lúc đó cô còn học Taekwondo, Ôn Thiệu Huy tới đón, một tay giúp cô cầm cặp, tay kia nắm tay cô, cũng dùng giọng điệu đùa giỡn ấy nói “Bé Nịnh nhà ta giỏi quá”.

Có lẽ vì giọng điệu quen thuộc đã khiến Ôn Sơ Nịnh hơi mềm lòng, cô lại nghĩ có khi nào mình quá nhỏ nhen với chuyện “nước đào” hay không.

Đúng lúc Chu Tuyển Dương đang ở nhà, Ôn Sơ Nịnh nhìn anh ta, hơi lưỡng lự.

“Nói đi.” Chu Tuyển Dương rót ly nước, trước mắt bày đầy báo và tạp chí.

Ôn Sơ Nịnh ngồi xuống, “Cậu ơi, cha con bảo dẫn con ra ngoài chơi, con đi được không?”

“Muốn thì cứ đi thôi.”

Chu Tuyển Dương lật tờ báo.

“Vâng.”

Ôn Sơ Nịnh gật đầu, như trút được gánh nặng, sau đó trở về phòng.

Chu Tuyển Dương cầm tờ báo, đột nhiên không còn tâm trạng để đọc tiếp nữa.

Là em trai của Chu Mộng, anh ta ghét tên đàn ông ấy, nhu nhược, dễ mềm lòng, người bị tổn thương trong cuộc hôn nhân tan vỡ này chỉ có Chu Mộng và Ôn Sơ Nịnh thôi.

Nhưng là cậu của Ôn Sơ Nịnh, anh ta cũng không thể cản Ôn Sơ Nịnh đi gặp Ôn Thiệu Huy được. Lúc đó Chu Mộng cũng bảo dù hôn nhân đã chấm dứt nhưng bà không muốn làm một người xấu xa độc đoán.

Chẳng ai nói cho Ôn Sơ Nịnh biết nguyên nhân Chu Mộng và Ôn Thiệu Huy ly hôn, vì thế trong lòng Ôn Sơ Nịnh, cô chỉ tưởng cha mẹ tách nhau ra vì bận công việc.

Cô vẫn còn vương lại một chút tình cảm với Ôn Thiệu Huy.

Ôn Thiệu Huy hẹn ngày mai.

Ôn Sơ Nịnh ở nhà ôn bài, trước bữa trưa thì lướt mạng xã hội một vòng.

Kết quả là thấy Tôn Gia Diệu đăng một video ngắn.

Ôn Sơ Nịnh ấn vào, thấy ngay Trần Nhất Lan.

Video quay trong căn tin, bình thường họ rất để ý tới chế độ ăn uống, mấy tên con trai ngồi chung với nhau. Tóc Trần Nhất Lan vẫn còn hơi ướt, đôi chân dài hơi cong lại, thấy Tôn Gia Diệu đưa máy quay mình thì nhìn thoáng qua bên này, ánh mắt hơi mệt mỏi. Thế mà chẳng biết ai ở đối diện nói gì mà cậu lại xùy cười.

Ôn Sơ Nịnh xem đoạn video ấy, mười lăm giây, khung hình dừng lại ở góc nghiêng đang mỉm cười của Trần Nhất Lan.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Ôn Sơ Nịnh lại lưu video đó lại.

Sau đó thả like của Tôn Gia Diệu.

Không hiểu sao chỉ một khoảnh khắc mỉm cười của cậu mà bao phiền muộn lúc làm bài khi nãy đều đã tan biến hết.

Ôn Sơ Nịnh lại cầm bút lên làm đề Toán, một lát sau, điện thoại rung lên.

Tôn Gia Diệu thấy cô like nên bèn gửi thêm một video ngắn khác cho Ôn Sơ Nịnh.

Ôn Sơ Nịnh chỉ thấy thumbnail là khuôn mặt của Trần Nhất Lan.

Tim chợt hẫng một nhịp.

Cô cầm điện thoại, chậm rãi ấn phát.

Trần Nhất Lan đang uống sữa chua, tay phải cầm hộp sữa đã hết sạch, bất chợt thấy Tôn Gia Diệu đang quay thì nhìn thẳng vào ống kính.

Trên khóe môi còn một vệt sữa trắng rất nhạt.

Tôn Gia Diệu cầm điện thoại bằng tay trái, tay phải lấy khăn giấy lau cho Trần Nhất Lan.

“Mày làm gì đấy?” Trần Nhất Lan đá cậu ta một cú.

“Gửi quà cho Tiểu Nịnh.”

Điện thoại của Tôn Gia Diệu áp sát sườn mặt Trần Nhất Lan.

Trần Nhất Lan nổi đóa, giật lấy điện thoại, Tôn Gia Diệu thì ôm chặt không chịu buông.

Ôn Sơ Nịnh xem video chỉ dài có tám giây ấy.

Màn hình gần sát bên mặt cậu, bàn ăn ở gần cửa sổ, ánh sáng trong trẻo. Da Trần Nhất Lan trắng nõn, ở khoảng cách gần thế này thấy rõ được ánh mắt sâu thẳm, hàng mi dài và dày của cậu, cả vệt sữa chua nhỏ trên khóe môi nữa.

Ngay khoảnh khắc Tôn Gia Diệu cầm khăn giấy lau đi, ánh mắt Trần Nhất Lan hơi lạnh xuống.

Nhốn nha nhốn nháo, Tôn Gia Diệu vừa nói dứt câu kia, Trần Nhất Lan nghiêng đầu liếc sang, suýt chút đã bị sặc.

Ôn Sơ Nịnh xem video mà bật cười, nhắn lại Tôn Gia Diệu, “Thế cậu nhớ cập nhật thêm nhiều video góc này nữa nha.”

Nhưng ngay sau đó.

WeChat lại nhảy ra một tin nhắn.

Đến từ Trần Nhất Lan.

Trần Nhất Lan gửi cho cô một video ba giây, Tôn Gia Diệu đã bị cậu bẻ quặt tay ra sau lưng, ép mặt xuống bàn. Tôn Gia Diệu sợ nhột, vừa cười ha hả vừa uốn éo như con lươn.

Trần Nhất Lan gửi cho cô một tin nhắn thoại.

Ôn Sơ Nịnh hơi khựng lại, nhìn thoáng ra ngoài cửa, cậu vẫn đang ngồi đọc báo trên ghế sô pha.

Không hiểu sau Ôn Sơ Nịnh lại hơi chột dạ, cô lục tìm tai nghe đeo vào, vừa bật tính năng chống ồn, thế giới xung quanh như lặng xuống.

Cô ấn mở đoạn tin nhắn thoại ấy.

Âm lượng trong tai nghe vẫn chưa được chỉnh lại, giọng nói kèm ý cười của Trần Nhất Lan vang lên rõ ràng, ngữ điệu cao vút, giữa sự trong trẻo của tuổi thiếu niên và sự trầm ổn của người lớn, từng chữ như từng vì sao vô hình khẽ rơi vào tim cô.

Cậu bảo —

“Kêu nó quay làm gì, muốn xem thì để tớ tự quay cho cậu xem.”

Nghe xong câu này, má Ôn Sơ Nịnh lập tức nóng bừng, giọng điệu mang ý trêu chọc nghe hơi cợt nhả, nhưng có cợt nhả thật không thì chả ai biết.

Ôn Sơ Nịnh ngẩn người nhìn đoạn tin nhắn thoại ấy, má nóng au, khóe môi cong lên.

Cô đặt điện thoại xuống, tính làm bài tiếp nhưng khi nhìn lại thì thấy đó là đề Toán.

Lại chợt nhớ tới hôm Trần Nhất Lan ngồi cạnh mình, nghiêng đầu đọc tờ đề cô đang giải.

Ôn Sơ Nịnh mở sách Toán ra, giữa trang kẹp một tờ giấy nháp.

Trên tờ giấy nháp, cô vẽ phác sơ nét nghiêng gương mặt Trần Nhất Lan.

Nhưng cô không giỏi vẽ, hình dáng nhìn sao cũng chẳng giống cậu lắm.

Ôn Sơ Nịnh lại vẽ thêm vài nét, càng vẽ lại càng sai, cô mở luôn đoạn video đã lưu, nhìn góc nghiêng trôi chảy của Trần Nhất Lan, sống mũi thẳng tắp, cứ như mặt trai anime vậy.

Ôn Sơ Nịnh lại mở điện thoại lên, ấn giữ tin nhắn thoại đó, lén lưu lại.

Cứ như hồi nhỏ làm chuyện xấu vậy, hồi hộp, bí mật, sau khi lưu được thì lại như làm được gì to tát lắm mà không kịp được vui rộn ràng trong lòng.

Chẳng bao lâu, Trần Nhất Lan lại gửi tin nhắn cho cô, bảo ngày mốt sẽ về.

Ôn Sơ Nịnh nói, Tớ phải làm công chuyện đây.

Trần Nhất Lan gửi một cái meme.

Ôn Sơ Nịnh tiếp tục ôn bài, nghiêm túc học các môn Xã hội, nghiêm túc học thuộc một bài thơ cổ rồi lấy đề thi thật mà Thôi Bình Bình đưa trong cặp.

Nhìn lướt qua thấy đề có vẻ rất đúng chuẩn, cô làm không khó lắm.

9 giờ tối, Ôn Sơ Nịnh chuẩn bị rửa mặt đi ngủ.

Cô nằm trên giường, đeo tai nghe nghe tiếng Anh.

Nghe xong một bài thơ, ngón tay Ôn Sơ Nịnh lướt trên màn hình, dừng lại trong mục [Lưu].

Cô ấn vào.

Giọng nói mang theo ý cười của cậu như ẩn chứa dòng điện vô hình khiến trái tim cô khẽ run lên.

Ôn Sơ Nịnh nằm trên giường, mở một bức ảnh của Đại học Ngoại ngữ Hoài Xuyên lên.

Cô đăng lên trang cá nhân.

Gõ từng dòng một.

I am ready for you,

I have always

Been

Ready for you.

Cảm xúc mãnh liệt mà kín đáo được giấu trong những ẩn dụ.

Giấu trong bài đăng trên trang cá nhân.

Vì ước mơ, vì cậu.

Ôn Sơ Nịnh ấn nút đăng, để điện thoại xuống rồi nằm ngửa trên giường, kết quả điện thoại lại rung lên.

Cô cầm lên xem, thấy Trần Nhất Lan đã like bài đăng.

Cậu còn gửi thêm một icon mặt trăng khuyết.

Là chúc ngủ ngon hả?

Hay là cậu đã nhìn ra rồi?

Ôn Sơ Nịnh chưa thấy buồn ngủ, cô trở mình, nghĩ tới việc mai phải ra ngoài nên vẫn cố nhắm mắt lại.

Dù Ngoại ngữ Hoài Xuyên có hơi xa nhưng không phải là hoàn toàn không có khả năng.

Cô cũng muốn mình thật xuất sắc, tỏa sáng rạng ngời.

Rồi… Cho cậu biết tình cảm mà mình đã cất giấu bấy lâu nay.

Cậu cũng phải đứng trên bục vinh quang cao nhất.

Hai người họ đều có khát khao cháy bỏng.

Ôn Sơ Nịnh đặt báo thức, hơn 8 giờ sáng đã dậy rửa mặt vì Ôn Thiệu Huy có bảo trước rằng Ôn Hứa phải học lớp Olympic Toán hơn hai tiếng, đợi Ôn Hứa học xong sẽ đi chung.

Ôn Sơ Nịnh không có ý kiến gì.

Khoảng 9 rưỡi, Ôn Thiệu Huy lái xe tới khu nhà đón cô. Tháng 10 trời bắt đầu chuyển lạnh nhưng thời tiết mấy hôm nay lại khá âm, Ôn Sơ Nịnh chỉ mặc một chiếc quần short thể thao và áo thun ra ngoài, mát mẻ gọn gàng, rất hợp để ra ngoài.

Ôn Sơ Nịnh tự mở cửa sau rồi leo lên xe ngồi.

Lần này Ôn Thiệu Huy đã nhớ nên mang cho cô một chai nước cam.

“Cha… Dì Hứa có đi không?”

“Hôm nay dì Hứa của con bận rồi, họp tổ giáo viên.”

“Vâng.”

Ôn Sơ Nịnh thở phào nhẹ nhõm.

Cô không ghét Ôn Hứa mà chỉ có phần ghen tị với nó thôi.

Còn cô không thích Hứa Yến là vì giác quan thứ sáu mách bảo.

Bất kể là cách dì ta cư xử trước mặt hay sau lưng cha cô, hay cảm giác xa cách, không mặn không nhạt dành cho cô, rất cả điều khiến Ôn Sơ Nịnh không thích.

Ôn Thiệu Huy lái xe, trên đường hỏi về việc học của Ôn Sơ Nịnh, cô chỉ ậm ừ vài câu.

Ôn Hứa học ở một trung tâm luyện thi Olympic Toán, bắt đầu từ 8 giờ sáng, 10 giờ tan học.

Xe dừng bên lề đường, hai cha con rơi vào một khoảng lặng lạ lùng.

Nhưng thực ra Ôn Sơ Nịnh lại khá vui, dù không nói gì nhưng thế cũng đủ mãn nguyện rồi.

Chẳng bao lâu, Ôn Hứa đeo cặp bước ra, mở cửa xe, thấy Ôn Sơ Nịnh cũng chỉ lên tiếng chào gọi “Chị”.

Trên đường đi, Ôn Hứa cúi đầu chơi điện thoại một lúc rồi ngẩng đầu lên kể chuyện ở trường cho Ôn Thiệu Huy nghe, Ôn Thiệu Huy cũng cười đáp lại vài câu.

Nhưng cũng không quên để ý tới Ôn Sơ Nịnh.

Từ gương chiếu hậu, ông ta thấy Ôn Sơ Nịnh ngồi phía sau hơi im lặng.

Ôn Thiệu Huy bèn tìm đại một chủ đề, “Bé Nịnh à, con tính thi vào trường Đại học nào, có quyết định chưa?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.